Lúc Hoa Tưởng tỉnh lại, Thẩm Sí đã không còn ở trên giường.
Cô cầm di động nhìn đồng hồ, 6 giờ 43 phút.
Đặt di động trở lại vào tủ đầu giường, Hoa Tưởng ngồi dậy nhìn xung quanh, sau đó vào phòng tắm kiểm tra, xác định Thẩm Sí đã không còn ở đây.
Cũng đúng thôi, trễ thêm chút nữa mới ra ngoài sẽ không tiện.
Buổi sáng dì giúp việc sẽ đến cho Thẩm Viễn Diệc ăn cơm và mát xa cho y.
Thật ra trong tiểu thuyết, Thẩm Sí thực sự không quan tâm đến việc mối quan hệ giữa hắn và Từ Xu Nhiên có thể bị phát hiện hay không.
Tuy nhiên, vì để thời gian nhục nhã anh trai hắn được lâu hơn, hắn lo lắng thân phận của Từ Xu Nhiên sẽ thay đổi, tỷ như cha hắn bảo hắn cưới Từ Xu Nhiên, tỷ như Từ Xu Nhiên bị bỏ, như vậy sẽ không đạt được hiệu quả nhục nhã anh trai hắn hoặc là trực tiếp không nhục nhã được.
Vì vậy, mặc dù Thẩm Sí không quan tâm, nhưng tạm thời cũng không muốn mối quan hệ giữa hai người bị phát hiện.
Thế nhưng, lời chân tình bộc bạch tối hôm qua của Thẩm Sí khiến Hoa Tưởng rất bất ngờ.
Trong tiểu thuyết Thẩm Sí hoàn toàn không cần phải nói nhiều với một người phụ nữ như vậy, chỉ cần một ánh mắt, một cái nhếch môi, một câu nói, tỷ như trông em không tệ lắm, thì đã có phụ nữ tranh nhau nhào vào lòng hắn.
Bao gồm cả Thẩm Giảo Giảo, bị Thẩm Sí ôm eo một cái đã rơi vào tay giặc.
Đối với Từ Xu Nhiên, Thẩm Sí cũng là trước sau ngắn gọn, bởi vì biết Từ Xu Nhiên thích mình, nên hắn lười nói nhảm.
Từ Xu Nhiên đáng thương còn tưởng rằng bản thân giấu giếm rất kỹ, nhưng thực ra trong lòng Thẩm Sí lại rất rõ ràng.
Tuy nhiên, lời giải thích tối hôm qua của Thẩm Sí, cũng làm Hoa Tưởng hiểu rõ thái độ của hắn đối với Từ Xu Nhiên.
Hoa Tưởng vào phòng tắm rửa mặt.
Từ gia có gia quy, ngoại trừ con cái của nguyên phối ra, bất kỳ ai cũng đều phải dậy ăn sáng vào buổi sáng.
Ăn cùng người chủ gia đình, tránh cho trên bàn ăn quá vắng vẻ.
Hoa Tưởng cười nhạo.
Quy định này là do mẹ của Từ Xu Nhiên đặt ra, người mẹ ruột của cô, tiểu tam thượng vị.
Thực ra, cha Từ căn bản không thèm để ý đến việc đứa con gái này có ở trên bàn hay không.
Ông ta có quá nhiều con, nguyên phối sinh cho ông ta hai trai một gái, quá đủ để ông ta làm cha hiền, con gái riêng thật đúng là không thèm để ý, chưa kể tính cách của Từ Xu Nhiên cũng không được người ta thích.
Mẹ cô là một người có tính cách lấy lòng, quá mức hèn mọn mềm yếu.
Cũng muốn dạy dỗ con gái mình thành như thế.
Mọi chuyện lấy cha Từ, và các anh chị em cùng cha khác mẹ khác làm chủ.
Xem nhẹ cảm xúc của bản thân.
Từ Xu Nhiên chỉ có vẻ bề ngoài tương tự, ngược lại trong lòng đã từng có suy nghĩ muốn phản kháng, nhưng mỗi lần như thế cô thường đè nén nó đúng lúc vì thân thế con riêng của mình.
Hoa Tưởng cảm thấy rất khó chịu.
Dù sao hiện giờ cô là Từ Xu Nhiên, vừa nghĩ tới đã khó chịu.
Cô chỉ có thể dời đi sự chú ý của mình.
Thẩm gia không có gia quy gì, vì để cô dâu mới gả tới không cảm thấy không biết phải theo ai, tối hôm qua dì giúp việc đã nhắc nhở cô thói quen sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi thường ngày của người Thẩm gia, cũng đặc biệt nói hôm nay không cần kính trà, chờ đại thiếu gia tỉnh lại, lão gia lại uống trà của bọn họ.
Điều này cũng không phải là không coi trọng Hoa Tưởng, chỉ là lo lắng cô quá câu nệ.
Dì giúp việc cũng nhắc nhở, nói đại thiếu phu nhân không cần tuân theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Thẩm gia, muốn dậy lúc nào thì dậy, phòng bếp lúc nào cũng có người chờ, đại thiếu phu nhân tỉnh dậy muốn ăn gì, chỉ cần phân phó một tiếng là được, hoặc trước khi đi ngủ nói một tiếng.
Trước khi kết hôn, quản gia cũng đã đặc biệt tìm hiểu sở thích của Từ Xu Nhiên, lên một phần thực đơn thuộc về cô, để sau khi gả vào Thẩm gia sẽ không có tình huống món ăn cô thích không xuất hiện trên bàn cơm.
Thành thật mà nói, Từ Xu Nhiên ở Thẩm gia sống thoải mái hơn ở Từ gia rất nhiều.
Cô ở Từ gia không được coi trọng, đám người hầu cũng xem thường cô, nhưng ở Thẩm gia lại không có tình trạng này.
Hoa Tưởng nhấn nút thang máy, muốn xuống lầu.
Dù là ở Từ gia hay Thẩm gia, Từ Xu Nhiên cũng sẽ không thả lỏng bản thân.
Không chỉ hôm nay cô không thể ngủ nướng, sau này cũng không thể.
Cửa thang máy vừa mở ra, Hoa Tưởng đã nhìn thấy Thẩm Sí hai tay đút vào túi quần, mặc áo sơ mi và quần âu đen đang đứng bên trong.
Làn da trắng như sữa, lẳиɠ ɭơ buông lơi hai cúc áo, trông thật đẹp trai đến không thể bắt bẻ, toàn thân toát lên một vẻ lười biếng quý khí.
Hắn phi thường không đứng đắn đặt hai ngón tay lên môi chụt một phát, tặng cho Hoa Tưởng một nụ hôn gió: “Chị dâu, chào buổi sáng.”
Trái tim Hoa Tưởng không khỏi đập nhanh hơn vài phần, bước vào thang máy.
Nhỏ giọng đáp một câu chào buổi sáng, vị trí đứng cố ý cách Thẩm Sí xa một chút để tránh bị nghi ngờ.
Thẩm Sí lại xáp tới, dùng thân thể huých nhẹ vào người cô: “Chậc chậc chậc, rút huyệt vô tình.”
Hoa Tưởng sinh lòng xấu xa, giơ tay vỗ mông hắn, dường như bị chấn kinh bởi bàn tay bị độ đàn hồi kinh người đánh bật trở lại.
Hoa Tưởng xem nhẹ cảm giác này, nói: “Đừng quấy.”
Cô tin Thẩm Sí cũng không muốn để lộ mối quan hệ giữa hai người.
Thẩm Sí nhìn về phía sau, nói: “Lại vỗ thêm một cái, em sẽ không quấy nữa.”
Hoa Tưởng thầm nghĩ đây là tật xấu gì thế này, thuận tay vỗ thêm cái nữa.
Thẩm Sí cười nhẹ, vui vẻ hỏi: “Cảm giác sướиɠ không?”
Hoa Tưởng theo bản năng nhéo nhéo tay, tránh sang bên cạnh dán vào vách tường thang máy, cự tuyệt không trả lời.
Thẩm Sí vui vẻ huýt sáo, ấn nút xuống lầu một.
Ban nãy khi cô đánh mình phát đầu tiên, khả nghi dừng lại một giây mới nói chuyện, Thẩm Sí liền đoán có phải cô đã bị chấn kinh bởi cảm giác tay rồi không.
Quả nhiên.
Hừ.
Phụ nữ.
Trong khi mình ham muốn cơ thể của cô, đồng thời nhất định cô cũng ham muốn cơ thể của mình.
Bằng không đêm qua cũng sẽ không hưởng thụ như thế.
Hoa Tưởng không biết suy nghĩ của hắn, thầm nghĩ cảm giác quả thật rất sướиɠ.
Thẩm Sí quyến rũ thế này, không, là lẳиɠ ɭơ, liệu có thể thích đàn ông không?
Không.
Xu hướng giới tính của hắn vốn dĩ đã thiên về nam giới.
Bằng không sẽ không có công.
Ở dưới thân của công, hắn hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ trước nay chưa từng có.
Hoa Tưởng đột nhiên cảm thấy không thoải mái, cũng có chút cảm giác nguy cơ.
Không đợi cô suy nghĩ kỹ, hai người đã đi tới nhà ăn.
Cha Thẩm ngồi trước bàn ăn gỗ nguyên khối hình bầu dục, vị trí chủ vị, mặt hướng về phía cửa nhà ăn. Quản gia bên cạnh nhẹ giọng nói với ông chuyện gì đó, khi hai người đi vào, đề tài vừa mới kết thúc.
“Thiếu gia, đại thiếu phu nhân, chào buổi sáng.” Quản gia nói.
“Ba, chào buổi sáng. Chú Trần, chào buổi sáng.” Hoa Tưởng cũng chào theo.
Sau khi quản gia lui ra ngoài, cha Thẩm mới ôn hòa hỏi: “Con ở đã quen chưa? Sau này buổi sáng có thể không cần dậy sớm như vậy, người trẻ tuổi, ngủ nướng chút cũng tốt.”
Không hề dị nghị, cha Thẩm tuy phong lưu, nhưng cũng rất có phong độ, hơn nữa vẻ mặt ông cũng ôn hoà, không lên mặt, thoạt nhìn tựa như một người cha yêu thương chăm sóc gia đình, không một chút phong lưu.
“Con quen rồi ạ. Ở nhà con cũng dậy giờ này nên quen rồi. Cảm ơn ba đã quan tâm.” Hoa Tưởng ngồi đối diện với Thẩm Sí, hơi câu nệ trả lời.
Cha Thẩm gật gật đầu, không nói thêm gì nữa. Sự câu nệ này không phải ngày một ngày hai là có thể xua tan, chờ thời gian lâu rồi, hiểu rõ gia phong nhà bọn họ, tự nhiên sẽ biến mất.
Ông quay đầu nhìn về phía con trai nhà mình với vẻ mặt hiếm lạ: “Hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây?”
Thẩm Sí bình thường đều ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy.
Hôm nay là do lo lắng vợ yêu mới đến sẽ không được tự nhiên, sau khi từ chỗ cô trở về phòng mình mới không ngủ tiếp, cùng cô xuống lầu.
“Vâng.” Hắn tùy ý chống một tay lên bàn, người dựa vào lưng ghế có hơi nghiêng đi, nhướng mày nhìn cha hắn, “Kinh ngạc không, bất ngờ không?”
Cha Thẩm lười cãi nhau với hắn, cười cười. Lúc này, đám người hầu cũng bắt đầu dọn cơm.
Thẩm Sí hơi nghiêng người về phía trước, bla bla giải thích với Hoa Tưởng: “Bình thường em đều ngủ đến khi mặt trời lên cao, hôm nay dậy sớm thế này nên ba cảm thấy rất bất ngờ. Thực ra em đây đều là vì chị dâu, nếu em vẫn dậy muộn như trước kia, không chừng sẽ truyền ra nào là tiểu thư Từ gia gả đến Thẩm gia không được coi trọng, trong ngày đầu tiên trên bàn ăn chỉ có một ông già phong độ cùng bàn, hai đứa con xuất sắc của ông ta thì không thấy tăm hơi, đây nhất định là không muốn nhìn thấy cô dâu mới cưới, lập quy củ cho cô ta đây mà.”
“Khụ,” Cha Thẩm khụ một tiếng, buồn cười nói, “Ai dám khua môi múa mép sau lưng.”
Đám người hầu mang thức ăn cười nói: “Chúng tôi không dám, thiếu gia minh giám.”
Hoa Tưởng âm thầm kinh hãi, xem ra Thẩm Sí không chỉ có thay đổi lớn về tính cách, quan hệ với cha Thẩm cũng rất hòa hợp, không giống trong trí nhớ quan hệ cha con đã hạ xuống mức đóng băng, bình thường Thẩm Sí rất không vui khi nói chuyện với Thẩm, cho dù có nói cũng rất không kiên nhẫn.
Quan hệ cha con căng thẳng dẫn đến đám người hầu cũng nơm nớp lo sợ, sợ không cẩn thận châm lửa của ai đó hoặc là bị giận chó đánh mèo.
“Ba, anh.” Giọng Thẩm Giảo Giảo truyền đến.
Hoa Tưởng quay đầu lại nhìn, cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc một chiếc áo sơ mi tay bồng cổ vuông màu vàng nghệ cùng một chiếc váy ngắn denim sáng màu chữ A, đáng yêu nghịch ngợm nhưng cũng không kém phần gợi cảm.
Nhẹ nhàng như một chú bướm ngồi xuống bên cạnh Thẩm Sí, thân mật và thuần thục ôm lấy cánh tay hắn, giọng nói ngọt ngào lanh lảnh: “Anh à, sao hôm nay anh dậy sớm thế.”
Thẩm Sí hỏi ngược lại: “Sao em lại dậy sớm thế.”
Thẩm Giảo Giảo nhìn về phía Hoa Tưởng ở đối diện, không muốn nhắc tới cô.
Trong nhà đột nhiên có thêm một người ngoài, cô ấy cảm thấy buổi tối ngủ cũng không thoải mái.
Buổi sáng tỉnh lại, liền rời giường xuống lầu nhìn xem.
“Em hỏi anh trước, anh phải trả lời em trước.” Thẩm Giảo Giảo lắc lắc cánh tay hắn.
Ánh mắt Hoa Tưởng bình tĩnh lại không mất đi sự sắc bén nhìn chằm chằm cánh tay Thẩm Sí đang bị ôm.
Từ Xu Nhiên không biết quan hệ giữa hai người, nhưng cô lại biết.
Tuy không biết đời này đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Sí không chạm vào Thẩm Giảo Giảo, nhưng nhìn Thẩm Giảo Giảo như thế này, e là thích Thẩm Sí rồi.
Hoa Tưởng cảm thấy rất khó chịu, cảm giác như đồ vật của mình bị người ta nhớ thương vậy.
Không biết thế nào, Thẩm Sí chú ý tới ánh mắt của cô, thân thể chợt lạnh, nhanh nhẹn rút tay ra khỏi l*иg ngực Thẩm Giảo Giảo: “Em đã lớn rồi, sau này đừng động một chút liền ôm tay anh trai, nam nữ thụ thụ bất thân nha.”
Thẩm Giảo Giảo chu môi: “Trước kia sao không nghe anh nói. Huống hồ anh là anh trai em, em ôm một cái thì đã làm sao.”
Ngồi một bên ưu nhã ăn bữa sáng, cha Thẩm đột nhiên mở miệng: “Anh trai con nói đúng, ôm ôm ấp ấp thật kỳ cục.”
Thẩm Giảo Giảo càng không vui, nhưng Thẩm Sí lại như muốn đổ thêm dầu vào lửa: “Sao em không chào chị dâu, về sau đều là người một nhà cả, em không thể nặng bên này nhẹ bên kia.”
Thẩm Giảo Giảo càng chu môi thêm cao, nhưng bởi vì trong lời nói của Thẩm Sí không có nửa điểm chỉ trích, chỉ bảo cô ấy làm người phải công bằng, khiến cô không tức giận được, mới không tình nguyện nói: “Chị dâu, chào buổi sáng.”
Hoa Tưởng thụ sủng nhược kinh nói: “Chào, Giảo Giảo chào buổi sáng.”
“Như vậy mới đúng.” Thẩm Sí nhìn Hoa Tưởng, lại nhìn về phía Thẩm Giảo Giảo, dịu giọng nói, “Người một nhà phải hòa thuận, biết không? Em xem anh cũng chưa bao giờ gây khó dễ cho em với anh cả.”
Thẩm Giảo Giảo trong lòng xúc động, ngoan ngoãn gật đầu.
Cũng không phải cô ấy muốn cố ý làm khó Hoa Tưởng, chỉ là không thích mà thôi.
Rõ ràng là con gái Từ gia, tuy là con gái riêng, nhưng thân phận địa vị cũng không thể so với những gia đình bình dân bình thường, hơn nữa cô còn có vị hôn phu Thẩm gia, hai gia tộc làm hậu thuẫn mà vẫn có thể bị một số kẻ trong gia đình bình dân khi dễ, thật quá không có tiền đồ!
Thẩm Giảo Giảo rất khinh thường cô, cảm thấy cô ngu xuẩn, yếu đuối.
Trong tiểu thuyết, vì có mối quan hệ với Thẩm Sí, Thẩm Sí quá tốt với Từ Xu Nhiên, luôn đưa cô đi chơi, nên Thẩm Giảo Giảo ghen tuông, càng khinh thường Từ Xu Nhiên, cảm thấy dựa vào cái gì cô có thể được anh trai đưa đi chơi, một đứa con gái riêng hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với anh trai.
Cô lại không giống mình, anh trai thương mình, ba cũng thương mình.
Thẩm Giảo Giảo cảm thấy Từ Xu Nhiên không xứng để so sánh với mình.
Chẳng qua tính cách cô ấy cao ngạo, sẽ không nói ra những lời khó nghe nói khi dễ Từ Xu Nhiên, nhiều nhất chỉ là cho cô một một ánh mắt khinh bỉ, ghét bỏ.
Nhưng điều này cũng đủ để tổn thương người khác.
Hiện tại nhìn thấy Thẩm Giảo Giảo ngoan ngoãn như vậy trước mặt Thẩm Sí, Hoa Tưởng có chút không thể tin được.
Nhưng điều đó cũng càng chứng minh nói chuyện là một môn kỹ thuật sống, nếu là Thẩm Sí vốn dĩ, hẳn đã trực tiếp uy hϊếp hoặc ra lệnh cho Thẩm Giảo Giảo, sao có thể ăn nói nhẹ nhàng ân cần dạy bảo như thế này.
Hơn nữa hắn cũng không thèm để ý Thẩm Giảo Giảo và Từ Xu Nhiên cư xử với nhau thế nào.
Hoa Tưởng cảm giác khoảnh khắc này Thẩm Sí thật có mị lực.
Cha Thẩm lại đã quen với điều đó, trong lòng âm thầm cảm thấy con trai mình được dạy dỗ thật tốt.
Một người đàn ông thành đạt đương nhiên hy vọng gia đình hòa thuận, vì xét cho cùng nhà là nơi để thả lỏng, không ai muốn mỗi ngày về nhà phải đối mặt với chiến trường thuốc súng cả.
Nhưng có một số lời, do ông nói ra hiệu quả khẳng định giảm đi rất nhiều.
Chuyện này con trai làm không tồi.
Cha Thẩm tự biết mình không dạy con, đứa con trai út của ông có thể ưu tú như vậy, hoàn toàn dựa vào ngộ tính của vợ và con trai ông.