Ngược lại Trì Ứng tự nhiên nắm lấy tay cô: “Trước đi rửa tay đi.”
Vừa đi làm về, tay ai cũng lấm lem.
Hoa Tưởng ngoan ngoãn theo hắn đi rửa tay.
Cuối cùng đã khác biệt rồi.
Trong tiểu thuyết, sau khi nam chính cam đoan sẽ không nói ra, liền một mình rời khỏi ruộng ngô.
Sau đó hai người chạm mặt nhau ở nhà, Kim Miêu Nhi thì nơm nớp lo sợ, còn nam chính thì mặt mày hớn hở, vênh mặt hất hàm sai khiến Kim Miêu Nhi.
Thực ra đó cũng là điều bình thường, nếu đổi thành Hoa Tưởng, một khi vùng lên, nhất định cũng sẽ có thù báo thù có oán báo oán.
Nhưng hiện tại Trì Ứng đối với cô thật quá tốt, Hoa Tưởng có chút muốn khóc.
Con trai à, mẹ con là đồ khốn! Mấy ngày nữa sẽ gϊếŧ con đó.
Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, đừng tốt với mẹ như vậy, không đáng đâu.
Cho dù con có nuôi chó, thì nó cũng còn tốt hơn mẹ.
Hu hu hu hu.
“Xong rồi.” Trì Ứng thả gáo múc nước xuống, “Mẹ về phòng trước đi, con đi lấy cho mẹ một thứ.”
Hoa Tưởng gật gật đầu, lẳng lặng trở về phòng, cảm thấy mình nói gì cũng không tẩy đi được một thân tội nghiệt này của mình.
Trì Ứng thấy cô ngoan như vậy thì trong lòng rất khó chịu. Hắn cảm thấy tâm lý mình không đúng, vợ làm sai chuyện, không phê bình thì thôi, sao còn đau lòng?
Bản thân mình suýt nữa đã bị đội nón xanh, cô có đau lòng cho mình không?
Trì Ứng nghĩ thầm trong lòng, tay cầm một chiếc hộp hình chữ nhật trên bàn học đi ra khỏi phòng.
Hoa Tưởng lẳng lặng ngồi trong phòng mình, trong lòng lên án, chửi bới mình không phải người, thậm chí còn muốn làm tổn thương con trai mình.
Hu.
Trì Ứng gõ cửa, nhắc nhở cô mình sắp vào, sau đó nhấc chân bước vào bên trong.
Hoa Tưởng ngồi ở mép giường như một nàng dâu nhỏ, gảy gảy ngón tay mình.
Trì Ứng kéo tấm lót trong hộp ra, đặt nó lên trên, kèm theo đồ vật bên trong ngăn kéo, đặt xuống bên cạnh Hoa Tưởng rồi lùi lại, để bầu không khí giữa hai người không quá xấu hổ.
Hắn hơi ngồi tựa trên bàn trang điểm, nhìn Hoa Tưởng: “Mẹ, con biết mẹ vẫn còn trẻ, phòng không gối chiếc có thể sẽ rất khó chịu, thế nên con đã làm cho mẹ một cái giả… Vốn con còn đang suy nghĩ, thời cơ nào mới thích hợp đưa cho mẹ, hôm nay xảy ra chuyện như thế này càng thêm chứng thực việc mẹ cũng có nhu cầu, nên con đưa nó cho mẹ.”
Hoa Tưởng vẫn luôn không ngừng gảy ngón tay, hắn đặt đồ gì xuống cạnh mình, cô cũng không có tâm tư nhìn. Còn gì quan trọng hơn chuyện cô sắp gϊếŧ con trai mình?
Hiện tại nghe Trì Ứng nói vậy, cô như lọt vào trong sương mù, vô thức quay đầu nhìn sang bên cạnh. Sau đó liền nhìn thấy một cây dươиɠ ѵậŧ được điêu khắc sống động như thật, lẳng lặng nằm trong chiếc hộp hình chữ nhật.
Mí mắt Hoa Tưởng run lên, trái tim cũng run theo.
Có ý gì?
Con trai tặng cho mẹ cái này à?
Mẹ nó!
Hoa Tưởng khϊếp sợ đến không nói nên lời.
Trì Ứng cũng có chút không được tự nhiên, nhéo nhéo ngón tay. Dù sao thì như thế này, giống như là đang tặng bản thân ra ngoài vậy.
Mà hiện tại, vợ yêu đang nhìn chằm chằm vào vật của mình.
Một vật nào đó giữa háng hắn, không kìm chế được hưng phấn, hơi cương lên và trướng to.
Trì Ứng liếʍ môi dưới, dời tâm trí khỏi những điểm làm mình cảm thấy hưng phấn, mở miệng trấn an: “Mẹ, mẹ đừng cảm thấy xấu hổ, có du͙© vọиɠ là chuyện bình thường của con người. Mẹ đã hứa với con là không tái giá, con cũng hy vọng mẹ có thể sống vui vẻ.”
Hoa Tưởng không nói lời nào, còn đang hỗn độn trong gió.
Trì Ứng ổn định tâm lý, hắn đổi giọng thận trọng nói: “Mẹ. Nói thật, về sau mẹ đừng lui tới với gã nữa, người ta đã có gia đình rồi. Cho dù không có gia đình, con cũng mong mẹ có thể giữ lời, nói không gả chồng thì cũng không nên bí mật lui tới với người ngoài. Mẹ, lời nói và việc làm đều phải mẫu mực, con tin mẹ cũng hy vọng con là người giữ lời hứa, có tình có nghĩa.”
Hoa Tưởng nhéo nhéo ngón tay, những lời này cô nghe lọt, nuôi dạy một đứa trẻ còn gì thích hợp hơn lời nói và việc làm đều phải mẫu mực?
Hu hu hu hu.
Mẹ có lỗi với con.
Đã nuôi dạy con trở nên lệch lạc.
Trì Ứng đứng thẳng dậy: “Mẹ, mẹ suy nghĩ đi, con về phòng nghỉ ngơi một lát.”
Cô vẫn không nói lời nào làm trong lòng Trì Ứng không rõ nguồn cơn.
Mặc dù lúc ở ruộng ngô cô đã hứa với mình, sau này sẽ không câu ba đáp bốn, nhưng ai biết có phải là chỉ để ứng phó với mình hay không.
Săn sóc mà đóng cửa phòng Hoa Tưởng lại, Trì Ứng đứng ở ngoài hỏi: Nếu ngăn cản em ấy làm nhiệm vụ, có ảnh hưởng nhiều đến em ấy không?
【 Không ảnh hưởng 】
Nghe được câu trả lời của tiềm thức, Trì Ứng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không ảnh hưởng thì mình cũng không cần cảm thấy khó xử.
Nếu cô thật sự không chịu nổi cô đơn hoặc cần phải trèo tường để làm nhiệm vụ, thì mình sẽ nghĩ cách ngăn cản, dù thế nào cũng không thể để cô thành công được.
Hoa Tưởng không biết suy tính của Trì Ứng, cô lẳng lặng ngồi một lúc nhìn chiếc hộp bên cạnh, trong lòng không ngăn được xao động.
Cô thật hết nói nổi với bản thân.
Giờ là lúc để nghĩ đến loại chuyện kia sao?
Trong khi lên án bản thân mình như vậy thì tay cô đã vươn tới, lấy món đồ trong hộp ra.
Mắt nhìn chằm chằm.
Thực sự điêu khắc quá giống, qυყ đầυ to như quả trứng gà, trơn nhẵn bóng loáng, còn có một lỗ chuông nho nhỏ.
Thân gậy thẳng dài, không được tính là quá thô, ít nhất không thể bì được với người đàn ông của cô, nhưng so với những người khác cũng không hề thua kém.
Dưới gốc là hai viên tinh hoàn, có đường vân tỉ mỉ, quả thực khéo léo tinh xảo, cảm giác như những nếp gấp thật vậy.
Nhìn tổng thể, thanh tú lại đáng yêu, khiến người ta chỉ muốn ngậm một cái, mυ'ŧ một chút, nếm xem nó có vị gì.
Hoa Tưởng ma xui quỷ khiến để dươиɠ ѵậŧ toàn thân nõn nà áp sát vào môi mình, môi đỏ khẽ mở, ngậm lấy một quả trứng, nhẹ nhàng mυ'ŧ. Mùi gỗ thơm nhàn nhạt tràn ngập trong khoang miệng và trong không khí, hít vào trong phổi đều là mùi hương vừa tươi mát vừa khiến người ta bừng bừng lửa dục này.
Hoa Tưởng quả thực có chút muốn ngừng mà không được, mυ'ŧ nhẹ rồi chậm rãi ngậm lấy, dường như có thể cảm nhận được đường vân trên tinh hoàn.
Tinh tế dày đặc, ngang dọc đan xen.
Du͙© vọиɠ trong cơ thể không ngừng dâng lên, Hoa Tưởng hít thở có chút dồn dập, một tay men theo vạt áo của mình sờ vào trong, đùa nghịch bầu vυ', xoa nắn viên thịt tròn trịa và đầy đặn của mình.
“A ~” Trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn, Trì Ứng cách vách đang muốn giải quyết hậu quả Nhị Lưu Tử nghe được dừng động tác, dựa nhẹ người vào lưng ghế.
Hơi thở hỗn loạn mà trầm thấp quen thuộc này, tiếng rêи ɾỉ kiều mị ngọt ngào này. Cô đang làm chuyện gì, không cần nói cũng biết.
Trì Ứng không nghĩ tới, nhanh như vậy cô đã dùng đồ của mình.
Tính dục trong hắn hưng phấn dâng lên, dươиɠ ѵậŧ giữa háng trướng to, cương cứng.
Trì Ứng cúi đầu nhìn, tai nghe động tĩnh phòng bên, tự hỏi có nên thả anh em của mình ra hay không.
Thả ra thì có thể làm gì?
Thả ra, để nó không còn bị qυầи ɭóŧ trói chặt nữa.
Nói thật, loại cảm giác bị đè nén này cũng không dễ chịu.
Ưʍ.
Từ khi cô đến, lúc bị cô trêu chọc đến cương lên bị trói buộc cảm thấy không dễ chịu.
Trước kia không có cảm giác này.
Trì Ứng yên lặng nhìn chằm chằm vào đũng quần của mình một lúc, cuối cùng quyết định thả em trai ra ngoài hít thở không khí.
Ở phòng bên, Hoa Tưởng đã đắm chìm trong việc ăn điểu.
Điểu đang ở trong miệng cô, cô nắm lấy phần gốc, hoạt động tay lên xuống, ra ra vào vào đậm thọc trong miệng mình.
Cô nằm trên giường, nguyên cái áo bị kéo đến tận xương quai xanh, đôi tay mảnh khảnh đang chơi vυ' mình.
Liên tục kẹp núʍ ѵú chà xát, vừa dồn dập vừa lộn xộn không có tiết tấu.
A a.
Ngứa quá.
Muốn đàn ông hút giúp.
Trong tầm mắt mơ hồ, hình như xuất hiện Trì Ứng. Ánh mắt thiếu niên trong trẻo, thuần khiết hoàn toàn không hiểu chuyện nam nữ, quan tâm hỏi: “Mẹ, có muốn con giúp mẹ không?”
Muốn muốn muốn. Hoa Tưởng không nói nên lời từ chối, thu bàn tay đang chơi vυ' mình về, ưỡn thẳng bầu ngực của mình một cách vừa nhiệt tình vừa cơ khát.
Ánh mắt Trì Ứng dừng lại trên bầu ngực cô, như không vội ăn vυ' cô mà là đang hồi tưởng lại quá khứ: “Có sữa không ạ? Con nhớ là sữa mẹ rất ngọt, khi còn bé ngày nào con đuổi theo mẹ bú sữa, bú đến khi ba tuổi, mẹ không cho con bú nữa, bảo để lại cho ba, còn nói nếu con muốn bú sữa, thì chờ sau này cưới vợ, chơi vợ đến mang thai thì bú √υ' cô ấy. Giờ con vẫn chưa lấy vợ, nhưng lại muốn bú √υ' mẹ, lát nữa ba về có mắng con không? Mắng con bú trộm sữa của ông ấy?”
Không đâu không đâu ~ Trì Ứng vẫn còn là trẻ con nha, bú √υ' mẹ không phải là chuyện nên làm sao.
Người đàn ông của cô sẽ không keo kiệt như vậy đâu.
Chồng ơi, nhanh về đi.
Thằng con hư bú √υ' vợ anh kìa, còn ngậm cả quầng vυ' vào nữa.
A.
Bú giỏi quá, như khi còn bé ấy.
Nhưng mẹ lại không có sữa.
Chồng ơi, mau chơi em mang thai đi. Con trai à, chơi mẹ mang thai đi, dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt tanh tưởi rót vào âʍ ɦộ mẹ đi.
Tần Trầm Đàn mở cửa, nhìn thoáng qua trên giường, vừa cởi đồng phục trên người, vừa đi tới.
Con của hắn, cùng vợ yêu của hắn, ấy thế mà thừa dịp hắn vắng nhà liền lσạи ɭυâи.
Tần Trầm Đàn tức giận bật cười, tiện tay ném quần áo xuống nền đất.