Nam Chính Là Trùm Phản Diện

Chương 47: ( cao H bắn ℕướƈ Ŧıểυ uống ℕướƈ Ŧıểυ + phiên ngoại 3 )

Hoa Tưởng liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, mắt ngấn lệ, càng cắm càng cảm thấy sắp đến rồi, động tác tăng nhanh.

Tần Trầm Đàn biết cậu không kiên trì được nữa, liền đưa ngón tay đâm vào cúc huyệt cậu.

Hắn biết đứa nhỏ thích loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai tầng này.

Thân thể Hoa Tưởng run lên, ruột non ướŧ áŧ cắn chặt lấy ngón tay Tần Trầm Đàn, điên cuồng nhún mông, sau vài cái phần háng phân bố lôиɠ ʍυ mềm mại áp vào miệng hắn, nguyên cây dươиɠ ѵậŧ nằm trong khoang miệng hắn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ điên cuồng phun vào trong cuống họng hắn.

Đầu óc Hoa Tưởng ong ong, cả người túa mồ hôi, sướиɠ chết đi được, cảm thấy cơ thể lâng lâng.

Tần Trầm Đàn vừa mới bắt đầu thành thạo nuốt tinh của cậu, sau đó cậu lại đi tiểu, hắn liền khẽ nhíu mày.

Lại là nướ© ŧıểυ.

Tần Trầm Đàn rút ngón tay ra khỏi cúc huyệt của cậu, cổ họng nuốt nuốt.

Hoa Tưởng tiểu được một lúc mới phản ứng lại, tạm dừng, rồi lại tiếp tục đi tiểu.

Ưʍ.

Chồng uống nướ© ŧıểυ của cậu.

Da đầu Hoa Tưởng tê dại, sau đó toàn thân dâng lên từng đợt tê dại, đầu óc trống rỗng. Cậu túm lấy tóc Tần Trầm Đàn, bắn tinh một lần nữa.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nướ© ŧıểυ mất khống chế là sự hưởng thụ cực hạn nhất, một khoảng thời gian dài sau đó Hoa Tưởng vẫn không biết mình đang ở nơi nào.

Tần Trầm Đàn lật người cậu lại, nhìn đôi mắt mê mang đến gần như dại ra của Hoa Tưởng, liếʍ liếʍ môi dưới, không so đo chuyện cậu cố ý tiểu vào miệng mình.

Cũng chỉ thỉnh thoảng mới có lá gan này, bình thường thì rất ngoan.

Làm người lớn, phải bao dung những trò nghịch ngợm thi thoảng này của cậu.

Tần Trầm Đàn dùng hai tay nắm lấy chân cậu, tách chúng ra hai bên sườn, dươиɠ ѵậŧ đẩy vào hậu huyệt cậu.

Hoa Tưởng mất đi ý thức liền bị cảm giác căng trướng, mài nghiền nơi hậu huyệt kéo trở về.

Ánh mắt chạm đến Tần Trầm Đàn trước người, cậu vô thức đưa tay lên che mặt.

Tần Trầm Đàn tàn nhẫn đẩy mạnh vào, cho đến khi chạm đến chỗ sâu bên trong khiến Hoa Tưởng bật ra một tiếng rêи ɾỉ: “A!”

Sướиɠ quá, sướиɠ chết đi được, cái loại cảm giác sung sướиɠ như muốn nổ tung này.

Tần Trầm Đàn nhìn dươиɠ ѵậŧ đang run rẩy cương lên của cậu, từ từ ra vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ ruột non bên trong cậu. Ướt mềm trơn ấm, lại chặt chẽ, từng tấc một bao lấy hắn, không có gì sung sướиɠ hơn thế này.

Hô hấp của Tần Trầm Đàn trầm xuống, nói: “Lá gan to ra rồi hử? Là bởi vì tôi không rót nướ© ŧıểυ cho em, lá gan em mới mặc sức to như vậy hử?”

Hoa Tưởng liếʍ liếʍ môi, hưởng thụ động tác ra vào dịu dàng này của hắn. Đường ruột hoàn toàn mở ra, toàn thân thả lỏng, kɧoáı ©ảʍ dâng lên theo động tác ra ra vào vào của hắn. Cậu ý loạn tình mê bỏ tay khỏi một mắt, cắn cắn ngón tay, lại dùng đầu lưỡi liếʍ, mềm mại nói: “Vậy anh tiểu đi, rót đầy em đi… Ưm, thật muốn uống nướ© ŧıểυ của chồng…”

Tu dưỡng giữ cho Tần Trầm Đàn không bạo thô. Làm sao có thể mời gọi hắn như thế này được?

Hắn đâm mạnh vào trong Hoa Tưởng, thân gậy thật lớn cắm sâu bên trong đường ruột Hoa Tưởng, hô hấp dồn dập, để mặc cho mình tiểu ra.

Điểu lớn hơn người bình thường, ống niệu đạo và lỗ tiểu cũng lớn hơn người bình thường, nướ© ŧıểυ đậm đặc phun ra, nóng đến mức toàn thân Hoa Tưởng run rẩy: “A ~ nóng quá, thật nhiều thật nhiều nướ© ŧıểυ, rót đầy em rồi…”

Đã quen với việc bị côn ŧᏂịŧ lớn của hắn căng ra, nay bị nướ© ŧıểυ căng Hoa Tưởng cũng không cảm thấy quá khó chịu, ngược lại rất hưng phấn vì mình bị hắn đánh dấu.

Tần Trầm Đàn nhìn dươиɠ ѵậŧ lại nảy lên của cậu, hoàn toàn không rõ vì sao cậu lại hưng phấn như vậy.

Tần Trầm Đàn từ từ đưa đẩy, vừa tiểu vừa cắm, nướ© ŧıểυ màu vàng nhạt hòa cùng dịch ruột theo côn ŧᏂịŧ lớn ra vào liền bị ép ra ngoài, ga trải giường ướt đẫm, sau đó diện tích ngày càng lan rộng.

Tần Trầm Đàn dùng hai tay đè lên đùi Hoa Tưởng, đẩy tới đẩy lui, dùng chim to sẫm màu tàn nhẫn cắm vào Hoa Tưởng, nước nôi từ trong hậu huyệt Hoa Tưởng bắn ra tung tóe, chim to cắm vào nguyên cây, khiến Hoa Tưởng căng đầy, hai túi trứng nặng trĩu đập vào mông Hoa Tưởng bành bạch, dịch ruột cậu phát ra âm thanh phụt phụt, trong đó vẫn còn rất nhiều nướ© ŧıểυ chưa bài tiết ra.

Hoa Tưởng nằm trên giường, nửa tỉnh nửa mê, lực chú ý đều dồn xuống chỗ bị người đàn ông cắm. Sướиɠ quá, sướиɠ chết đi được, hắn to quá: “A! Lại cắm vào rồi… Chồng ơi, lớn quá! A! A!”

Mồ hôi chảy ròng ròng từ ngực đến bụng Tần Trầm Đàn, đường nét cơ bụng lộ rõ, đường nhân ngư gợi cảm mê người, rừng cây rậm rạp không biết bị mồ hôi làm ướt hay bị nước phun ra từ cúc huyệt Hoa Tưởng làm ướt, từng nhúm dính vào nhau, có một số còn dính cả vào da thịt người đàn ông.

Trên dươиɠ ѵậŧ sẫm màu lộ rõ gân xanh thô to, kéo dài đan xen vào nhau, toàn bộ thân gậy óng ánh nước.

Hoa Tưởng bị làm đến mức trên ngực, trên mặt cậu bắn đầy nướ© ŧıểυ, còn không cẩn thận uống vào một chút. Cậu liếʍ liếʍ môi, bị cao trào xâm chiếm đến hoàn toàn không còn tỉnh táo.

Tần Trầm Đàn cúi người xuống, đè mông lên người cậu cắm vào.

Cơ thể người đàn ông không giống Hoa Tưởng không có cơ bắp gì, từng đường nét trên cơ thể hắn đều vô cùng cường tráng và uyển chuyển, tràn ngập vẻ đẹp mạnh mẽ, lại không quá mức khoa trương.

Nâng mông lắc hông, cơ bắp trên người cũng chuyển động theo, cực kỳ mạnh mẽ quyến rũ.

Hoa Tưởng bị hắn đâm đến sắp tan thành từng mảnh, hai chân bắt chéo sau eo người đàn ông, thân thể cường tráng nóng bỏng của người đàn ông áp vào người cậu, cọ xát cậu, khiến người cậu nóng ran, lại vô cùng mê đắm loại cảm giác này.

Tần Trầm Đàn hôn lên cổ cậu, mất khống chế để lại dấu vết trên đó, hô hấp nặng nề thô bạo, mang theo du͙© vọиɠ cháy bỏng: “Sướиɠ không hả? Còn muốn uống nướ© ŧıểυ nữa không?”

Da^ʍ phu.

Cầu hắn đút nướ© ŧıểυ.

Việc này quả thực kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tần Trầm Đàn không nhẹ, cũng cảm nhận được tâm tình của Hoa Tưởng khi cậu bắn nướ© ŧıểυ vào miệng hắn.

“Sướиɠ… A! A! Căng quá…” Hoa Tưởng ôm lấy cơ thể Tần Trầm Đàn, người đàn ông lại tiểu vào trong cơ thể cậu, dòng nước nóng hổi rót đầy vào chỗ sâu trong cậu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Hoa Tưởng cũng muốn phun nướ© ŧıểυ. Ngón tay bấu lấy cơ thịt trên tấm lưng rộng rắn chắc của Tần Trầm Đàn, bắn tinh: “A —— a! Ưm!”

Đầu lưỡi Tần Trầm Đàn thò vào trong ốc tai cậu, hơi thở ướt nóng phun vào cậu, sau lưng ướt đẫm mồ hôi bị ánh đèn rọi vào sáng óng ánh: “Kẹp chặt như vậy làm gì? Uống nướ© ŧıểυ chưa đủ, còn muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙?”

Bị cậu kẹp đến chịu không nổi, Tần Trầm Đàn xông tới càng lúc càng nhanh, cuối cùng ép chặt hạ thân của mình lên người Hoa Tưởng, gậy thịt to lớn rung bần bật trong đường ruột Hoa Tưởng, điên cuồng bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

“Ưm—— ách!” Tần Trầm Đàn vùi mặt vào cổ Hoa Tưởng, ưỡn lưng, cả người run lên.

Hoa Tưởng không biết đã đạt cao trào bao nhiêu lần rồi, ý thức mất hết, đôi mắt mất đi tiêu cự, vừa cào vừa cấu lưng Tần Trầm Đàn.

Đêm nay đã được định sẵn là một đêm không ngủ, không lâu sau, phòng vệ sinh trở thành chiến trường của hai người.

Lại từ phòng vệ sinh làm ra tới bên ngoài phòng ngủ, rồi đến phòng khách.

Người đàn ông như có nguồn tinh lực vô tận, Hoa Tưởng vừa hưởng thụ vừa mệt mỏi, cuối cùng bị làm đến ngất đi.