Tần Trầm Đàn đã quen với việc khi cậu thẹn thùng sẽ im lặng, hắn hôn lên cổ cậu, một tay vuốt ve đùi và xương mu cậu: “Sao không mặc qυầи ɭóŧ? Có biết như vậy rất dễ bị cảm lạnh không.”
Mặt Hoa Tưởng đỏ phừng phừng, cúi đầu xuống.
Cái gì mà cảm lạnh chứ, thời tiết này.....
Hơn nữa biết mà còn cố hỏi.
Một cánh tay của Tần Trầm Đàn câu lấy eo cậu, một cánh tay khác xuyên qua l*иg ngực cậu, siết chặt, ôm cậu xoay người.
Người đàn ông quỳ một chân xuống giường, ra lệnh: “Quỳ xuống, chổng mông lên, để chồng dạy dỗ đứa trẻ không nghe lời như em đây.”
Toàn thân Hoa Tưởng ửng hồng, ngoan ngoãn quỳ lên giường, nằm sấp xuống, chổng mông cao lên.
Dươиɠ ѵậŧ cứng muốn chết.
Huyệt cũng ngứa muốn chết.
Không biết hắn muốn trừng phạt hai nơi này của mình như thế nào đây.
Tần Trầm Đàn nhìn cặp mông chổng cao của cậu, tròn trịa trắng nõn, giữa kẽ mông là đóa hoa nhỏ phấn hồng mấp máy, quả thực là lời mời gọi thịnh tình đối với hắn.
Tần Trầm Đàn ổn định bản thân, cầm lấy chiếc thắt lưng màu đen hắn vừa đặt trên tủ đầu giường, nắm lấy đầu và đuôi của chiếc thắt lưng, vung tay quất vào mông Hoa Tưởng.
“Chát.”
Tiếng vang giòn tan.
Không đau, nhưng lại cảm thấy quá xấu hổ.
Không ngờ hắn thực sự đánh mình bằng dây thắt lưng.
Hoa Tưởng trong lòng hu hu hu, trừ cái này ra, chỗ nào cũng hưng phấn.
Không phải dạy dỗ, không phải tán tỉnh, cậu cảm thấy người đàn ông đang chinh phục mình.
Cậu cho hắn chinh phục.
Người đàn ông muốn thế nào cũng được.
Tần Trầm Đàn chú ý quan sát phản ứng của cậu, thấy cậu không có mâu thuẫn, liền dùng thắt lưng xuyên qua giữa hai chân Hoa Tưởng, câu lấy dươиɠ ѵậŧ cương cứng của Hoa Tưởng, rồi kéo ra phía sau.
Tiền tinh nhỏ từng giọt từng giọt, trào ra một sợi chỉ bạc thật dài.
Cổ họng Tần Trầm Đàn cuộn trào, thắt lưng câu lấy dươиɠ ѵậŧ lắc qua lắc lại, tiền tinh rơi xuống từng giọt từng giọt, Hoa Tưởng khó nhịn thở gấp ra tiếng: “A… Ách, ưm…”
Hai tay nắm chặt thành quyền, nửa bên mặt áp vào ga trải giường, chổng mông lên thật cao.
Lửa dục trên người Tần Trầm Đàn như muốn phá thể lan đến trên người Hoa Tưởng. Sao có thể kêu đến quyến rũ như vậy, lại ngoan ngoãn mặc mình giày vò như vậy được?
Hắn buông dươиɠ ѵậŧ của Hoa Tưởng ra, dùng thắt lưng trên dưới qua lại chà mài bên trong rãnh mông Hoa Tưởng, âm giọng mang theo lửa dục không áp chế được: “Biết sai chưa?”
“Ưm… Biết sai rồi.” Lần sau vẫn mặc như thế nữa.
Để cho hắn trừng phạt mình.
“Biết sai cái gì?” Tần Trầm Đàn đặt thắt lưng lại trên tủ, một tay phủ lên cánh mông mềm mại của Hoa Tưởng, không nhẹ không nặng xoa xoa, “Nhìn thế nào cũng thấy em không có chút lòng ăn năn nào cả.”
Hoa Tưởng bị chọc thủng tâm tư, mặt đỏ bừng.
“Là biết tôi thích em không mặc qυầи ɭóŧ, thích em chổng mông quyến rũ tôi, nên lần sau còn muốn làm như vậy nữa?” Tần Trầm Đàn quỳ một chân trên giường, cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm đóa hoa cúc hồng hào của cậu, khi nói chuyện hơi thở như có như không lướt nhẹ qua hậu huyệt của Hoa Tưởng, Hoa Tưởng cảm thấy bản thân như bị hình phạt giày vò người ta nhất treo lên nửa vời.
Gấp gáp khó nhịn nói: “Chồng ơi, liếʍ em đi.”
Tần Trầm Đàn hô hấp nóng rực nói: “Lẳиɠ ɭơ thêm nữa nào.”
Hoa Tưởng liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, giọng nói mềm mại non nớt: “Chồng ơi, xin anh liếʍ em đi, huyệt da^ʍ ngứa quá, muốn chồng cắm vào … Muốn… A ~ chồng ~”
Còn chưa dứt lời, người đàn ông đã liếʍ lên, còn dùng môi mυ'ŧ lấy, vùi cả mặt vào sau mông cậu.
Hoa Tưởng sướиɠ muốn chết, ngậm ngón tay mình, dùng đầu lưỡi gảy gảy.
Tần Trầm Đàn nghe được âm thanh, bị cậu trêu chọc đến không chịu nổi, đầu lưỡi liền chọc thẳng vào trong cúc huyệt của cậu.
Người đàn ông quỳ trên giường, hai tay tách mông thịt cậu ra, mặt chôn trong kẽ mông cậu, ăn một cách ngon lành, dây thần kinh não đập thình thịch.
Đầu lưỡi to rộng khuấy đảo trong đường ruột Hoa Tưởng, chà xát mị thịt trơn trượt ẩm ướt non mềm, khoang miệng nóng hổi bao lấy toàn bộ cúc huyệt của cậu.
Hoa Tưởng muốn bắn tinh, không phải cậu không được, mà là người đàn ông quá biết ăn rồi.
Biết ăn đến nỗi lần nào cậu cũng đều hận không thể giao hậu huyệt, giao toàn thân cho hắn.
Tần Trầm Đàn rút đầu lưỡi ra khỏi cúc huyệt của Hoa Tưởng, giữa cúc huyệt và đầu lưỡi còn nối liền sợi chỉ bạc. Cúc huyệt hồng hào ẩm ướt bóng loáng, còn chưa khép lại, có thể nhìn thấy thịt non đỏ tươi bên trong.
Tần Trầm Đàn dùng mặt lưỡi chà xát, trượt qua trượt lại ở phần đáy chậu căng phồng của Hoa Tưởng, một tay luồn qua giữa hai chân cậu, kéo nhẹ dươиɠ ѵậŧ cương cứng của cậu lại, ngậm lấy.
Hoa Tưởng rêи ɾỉ cao hơn một quãng, toàn thân run rẩy, cắn răng không cho mình bắn ra ngay lập tức.
Còn chưa đủ, còn muốn.
Muốn cắm vào trong miệng chồng.
Tần Trầm Đàn đương nhiên biết cậu muốn cắm miệng hắn.
Giống như hắn muốn làm hậu huyệt của cậu vậy.
Tần Trầm Đàn buông cậu ra, nằm xuống giường, nói với Hoa Tưởng: “Lại đây.”
Ngẫm lại mình có hậu huyệt, có miệng để cắm, đứa nhỏ chỉ có một lựa chọn, Tần Trầm Đàn liền đặc biệt dung túng cậu.
Hoa Tưởng nhích tới, đặt háng ngồi lên ngực người đàn ông.
Mỗi khi nhìn vào khuôn mặt của một người đàn ông từ góc độ này, cậu liền đặc biệt hưng phấn.
Ngẫm lại người đàn ông ở bên ngoài đối với người khác uy nghi như vậy, lại ngầm để mình ngồi lên mặt, ăn hậu huyệt mình, để mình đè đầu hắn, cắm vào miệng hắn, loại đặc biệt này, khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Tần Trầm Đàn không ngoài ý muốn nhìn thấy vẻ hưng phấn trong mắt cậu, chút tâm tư nhỏ của cậu Tần Trầm Đàn đương nhiên có thể đoán được, chỉ là không vạch trần.
Còn phải cảm ơn thân phận của hắn, còn có vẻ uy nghiêm theo thói quen khi đối mặt với người ngoài, khiến cậu thích đến vậy.
Thích này đến từ sự tương phản.
Hoa Tưởng đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, để lên môi hắn. Tần Trầm Đàn thè lưỡi liếʍ lên qυყ đầυ cậu, trên mặt không có biểu cảm gì, thậm chí còn có chút lạnh lùng, nhưng Hoa Tưởng lại thích không chịu nổi.
“Chồng ơi…” Cậu liếʍ liếʍ môi, bị Tần Trầm Đàn ngậm lấy qυყ đầυ làm toàn thân cậu run rẩy, đầu ngửa ra sau, lại cúi xuống, hai mắt ướt sũng.
Tần Trầm Đàn ngẩng đầu lên, trước sau phun ra nuốt vào.
Hoa Tưởng không chịu được nữa, không thể chịu được nữa. Một tay túm lấy tóc hắn, tay kia chống lên giường trên đỉnh đầu hắn, cúi người, lắc mông tàn nhẫn cắm vào trong miệng hắn, nhét hết dươиɠ ѵậŧ cương cứng vào, hưởng thụ sự chặt chẽ ấm áp ẩm ướt. Toàn thân Hoa Tưởng run rẩy, phun ra một luồng tinh, lại cố gắng nhịn xuống. Còn muốn, còn muốn cắm miệng Tần Trầm Đàn.
Cậu nằm trên mặt Tần Trầm Đàn, chậm rãi đưa đẩy hạ thân, dươиɠ ѵậŧ ra vào thong thả, qυყ đầυ thọc thẳng vào cổ họng, Tần Trầm Đàn đều chịu đựng.
Đối với hắn mà nói cũng không khó chịu, ngược lại còn rất hưởng thụ việc đứa nhỏ mất khống chế, giữ chặt tinh quan thở hổn hển như đang khóc.
Tần Trầm Đàn nắm lấy dươиɠ ѵậŧ mình lúc có lúc không vuốt ve, một ngón tay đâm đâm hậu huyệt của Hoa Tưởng, mài lên cúc huyệt cậu.
Thịt ruột của Hoa Tưởng đều bị hắn mài đến ngứa ngáy, nhưng lại không muốn bảo hắn tiến vào.
Hắn vừa vào mình khẳng định sẽ bắn tinh.
Có thể còn sẽ phun nướ© ŧıểυ.
Đã rất nhiều lần, cậu sướиɠ đến tè vào trong miệng Tần Trầm Đàn.
Nghĩ đến đó, cảm giác mình lại muốn đi tiểu.
Hoa Tưởng cắn răng nhịn xuống.
Ô.
Thật thoải mái.
Cậu đâm vào trong cổ họng Tần Trầm Đàn, phần eo tê dại, toàn thân run rẩy, thở gấp như sắp khóc: “Chồng ơi ~ thật thoải mái…”
Tần Trầm Đàn co rút cổ họng, Hoa Tưởng kêu ra tiếng: “A! Đừng kẹp em, em còn muốn cắm, chồng ơi, em còn muốn cắm…”
Giọng nói mềm mại nũng nịu.
Tần Trầm Đàn thả lỏng cổ họng, tuy rằng muốn làm cậu bắn ra ngay, cắm vào hậu huyệt cậu.
Nhưng chiều theo cậu cũng không mất bao nhiêu thời gian.