Đèn đường không biết đã tắt tự bao giờ.
Chiếc Hummer không biết đã rung lắc bao lâu, trước khi dừng hẳn lại.
Tần Trầm Đàn ném quần áo bẩn vào cốp sau, rồi lái xe đưa Hoa Tưởng đến sân huấn luyện, nhìn về phía đường chạy nói: “Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày sau khi ăn sáng xong, em hãy đến bãi đậu xe tìm tôi. Tôi sẽ đưa em đến đây để chạy, đây là hình phạt thứ hai của em.”
Vốn hôm nay cũng phải chạy.
Nhưng đứa trẻ bị mình giày vò gần hai tiếng đồng hồ, vừa bước xuống xe hai chân đã run rẩy không khép lại được thì làm sao mà chạy?
Hoa Tưởng yên lặng gật đầu, mông có điểm khó chịu, lâu lâu lại cảm thấy có thứ gì đó chảy ra.
Ban nãy rõ ràng mình đã ngồi xổm xuống, tống hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong ra… vẫn còn có cá lọt lưới.
Hức.
“Lên xe.” Tần Trầm Đàn nói.
Hoa Tưởng mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
Tần Trầm Đàn cũng ngồi vào, nói: “Quay về rồi em cũng đừng lười biếng, đến phân xưởng làm việc đi.”
Hoa Tưởng muốn đưa cho hắn một ánh mắt tủi thân, chân cậu vẫn còn rất mềm… Không, toàn thân đều mềm, vừa rồi bị giày vò đến sắp tan thành từng mảnh.
Lại thêm sự mệt mỏi tích tụ ngày hôm qua còn chưa biến mất.…
Hu.
Tủi thân.
Nhưng nhớ lại cảnh mình to tiếng với Tần Trầm Đàn lúc sáng, cậu đành phải im lặng chấp nhận sự sắp xếp này.
Tần Trầm Đàn nói xong câu đó, thì không nói gì nữa, giống như lúc tới, lái xe trở về.
Nếu không phải muốn cho đứa trẻ nghỉ ngơi một lúc, hắn đã đuổi cậu đến xưởng làm việc sau khi vừa xong việc.
Vậy mà đứa trẻ còn cảm thấy tủi thân.
Đúng là được mình nuông chiều mà ra.
Ngoài cậu ra, còn ai vào tù mà có thể thoải mái như vậy?
Hoa Tưởng kéo lê cơ thể mệt mỏi vào trong xưởng ngồi xuống.
Cố gắng xốc lại tinh thần.
Trước đây, không phải là cậu chưa trải qua tình huống còn mệt mỏi hơn thế này.
Trong rất nhiều năm, cậu còn ăn kém hơn lợn, ngủ muộn hơn chó, mọi việc nhà đều dồn hết lên người cậu, còn có một số công việc đồng áng. Không ai quan tâm cậu có mệt không, mà chỉ cảm thấy cậu làm được chưa đủ nhiều.
Hoa Tưởng không biết làm thế nào mà mình đã chịu đựng vượt qua được khoảng thời gian đó, nó như một cái chớp mắt, cũng giống như đã qua một thế kỷ dài đằng đẵng.
Dẫu sao cũng đã vượt qua.
Hiện tại chút mệt mỏi này, thực ra không là gì cả.
Cậu chỉ là… Thật vất vả mới có người để dựa dẫm.
Rất kỳ quái, rõ ràng chỉ mới quen biết người đàn ông này không lâu.
Nhưng Hoa Tưởng cảm thấy mình có thể dựa dẫm vào hắn, cảm thấy trong một vài vấn đề nhỏ hắn hẳn sẽ nhân nhượng mình, cảm thấy mình có thể làm nũng với hắn.
Không giống như bạn bè, mà giống như người yêu vậy.
“Tích tích”
“078, làm việc chăm chỉ vào, suy ngẫm lại hành vi của mình đi.”
Hoa Tưởng đỏ mặt, bị phát hiện làm việc riêng rồi.
Cậu chỉnh đốn lại vẻ mặt: “Em biết rồi.”
Nhưng suy nghĩ bất giác lại lệch đi.
Hừ.
Giả đứng đắn, trên giường lại không phải như thế.
“Đừng chửi thầm tôi,” Tần Trầm Đàn nói, “Còn cảm thấy trừng phạt chưa đủ sao?”
Hoa Tưởng vội vàng quay đầu nhìn xung quanh. Không ai chú ý đến cậu, tất cả đều vùi đầu vào làm việc, lập tức cậu cũng thành thành thật thật: “Đủ rồi, em biết sai rồi.”
Mông còn khó chịu.
Cậu sẽ an phận.
“Tích” một tiếng.
Tần Trầm Đàn cúp liên lạc.
Hoa Tưởng cố gắng xốc lại tinh thần chống đỡ đến khi tan tầm, cơm nước xong liền vội vàng trở về phòng giam tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. 1 giờ rưỡi, lại phải tới xưởng làm việc.
5 giờ rưỡi tan tầm, ăn cơm và tắm rửa xong lại tiếp tục tới xưởng làm việc.
Hoa Tưởng cơm nước xong, máy truyền tin liền vang lên.
“Đến thẳng ký túc xá của tôi đi.”
Hoa Tưởng nhớ ra mình còn một bộ quần áo ở chỗ hắn, liền đáp một tiếng được.
Nhanh chóng đi đến ký túc xá của Tần Trầm Đàn.
Tần Trầm Đàn không có ở ký túc xá, nhưng cửa lại không khóa, giống như đặc biệt giữ lại cho Hoa Tưởng.
Hắn ở một căn hai phòng một sảnh, trang trí cũng đơn giản như văn phòng của hắn, ttất cả đồ đạc, nên đặt vị trí nào thì ở vị trí ấy, trông rất ngăn nắp, gọn gàng và sạch sẽ.
Hoa Tưởng quan sát một lát rồi đến ban công phòng ngủ thu về đồng phục tù nhân của mình, Tần Trầm Đàn có treo một bộ đồng phục bên trên, còn có một bộ thường phục ngắn.
“Tích tích”
“Hai cái qυầи ɭóŧ màu xám với màu tím bên cạnh nhìn có quen không?” Tần Trầm Đàn nói, “Của em đấy.”
Hoa Tưởng đỏ mặt, nhìn trái nhìn phải: “Anh còn lắp camera theo dõi ở nhà cơ à?”
“Quan sát em thì cần gì camera.” Tần Trầm Đàn nói.
Hoa Tưởng theo bản năng hỏi: “Vậy dùng cái gì?”
“Dùng tâm.” Tần Trầm Đàn đứng đắn trả lời.
Hoa Tưởng lại đỏ mặt, tim đập thình thịch, biết rõ hắn đang trêu mình, nhưng vẫn không thể kiểm soát được nhịp tim của mình.
Cậu dùng sào móc một chiếc qυầи ɭóŧ xuống, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Không phải anh đưa cho em ba cái sao, sao ở đây vẫn còn?” Màu sắc giống với hai cái trong túi trước đó.
“Không giữ lại thì lát nữa em mặc cái gì?” Tần Trầm Đàn nói, “Để mông trần lắc lư trước mặt tôi hử?”
Hoa Tưởng đỏ mặt đến không thể nhìn thẳng, cảm thấy mình teo não mới hỏi vấn đề này.
Cậu mang quần áo vào phòng vệ sinh, tháo vòng tay ra: “Em cúp máy đây.”
Tần Trầm Đàn hỏi: “Mông còn khó chịu không?”
Hoa Tưởng theo bản năng sờ sờ mông, mặt đỏ bừng: “Không khó chịu nữa.”
“Có thể nhận hình phạt thứ ba không?”
“Em…” Chân Hoa Tưởng hơi nhũn ra, vội vàng vịn tường, kinh hãi phát hiện tiểu Hoa Tưởng của mình lại run rẩy muốn đứng lên.
Hu.
Cậu còn mệt lắm nha.
Vì sao em trai lại không nghe lời.
Cậu nói nhỏ như muỗi kêu: “… Có thể.”
Tần Trầm Đàn mở cửa, thay giày rồi bước vào, cởi cúc áo đồng phục.
Nhanh chóng đi đến cửa phòng vệ sinh.
Vừa rồi Hoa Tưởng đã nghe thấy tiếng đóng cửaa, còn có tiếng bước chân hắn cố ý tạo ra.
Trong cơn hoảng loạn, cậu mở vòi hoa sen ra, để nước xối lên mặt mình.
Sáng nay cậu ra mồ hôi, nhưng chưa tắm được.
Tuy không có mùi mồ hôi, nhưng trên người chắc có vị mặn.
Nước xối lên người Hoa Tưởng, Tần Trầm Đàn bước vào phòng vệ sinh, cởϊ qυầи áo, ném vào trong chậu bên cạnh.
Hoa Tưởng vội vàng muốn bôi xà phòng lên người mình, nhưng do gấp gáp, xà phòng tuột khỏi tay cậu, bịch một tiếng rơi xuống sàn.
Hoa Tưởng trợn tròn mắt, nhớ tới một câu chuyện hài về nhặt xà phòng.
“Nhặt lên,” Tần Trầm Đàn nói, “Rửa sạch sẽ chút, đặc biệt là mông nhỏ.”
Hoa Tưởng một trận mặt đỏ tim đập, sau đó xoay người cúi xuống, nhặt cục xà phòng lên.
Tần Trầm Đàn nhìn chằm chằm vào mông cậu, cởϊ qυầи mình ra.
Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng đằng sau Hoa Tưởng, một tay sờ lên mông cậu. Hoa Tưởng cảm thấy toàn thân dâng lên từng đợt sóng tê dại, cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi từ lòng bàn tay của người đàn ông, từ mông lan ra toàn thân với vận tốc ánh sáng.
Dưới chân cậu nhẹ hẫng.
Ngón tay Tần Trầm Đàn xâm nhập vào giữa kẽ mông cậu, chà xát ở bên trong. Ngón tay mang theo nhiệt độ chà lên chà xuống, một tay chống lên tường trước mặt, nhìn Hoa Tưởng thấp hơn một cái đầu trước mặt: “Rửa tiếp đi nào.”
Hoa Tưởng đỏ mặt tiếp tục bôi xà phòng lên người. Anh trêu chọc thế này, sao em an tâm rửa được đây.
Tần Trầm Đàn nhìn chằm chằm Hoa Tưởng đang lúng túng tay chân.
Đứa trẻ quá nhạy cảm.
Hình phạt thứ ba mà mình nói.
Thực ra không phải là làʍ t̠ìиɦ.
Dù sao buổi sáng hắn vừa mới giày vò đứa trẻ một phen, lại làm nữa, hắn lo đứa trẻ ăn không tiêu.
Kết quả thì sao?
Nghe thấy hắn nói hình phạt thứ ba, đứa trẻ đã nghĩ ngay đến việc làʍ t̠ìиɦ với mình, dươиɠ ѵậŧ nhỏ liền dựng đứng lên.
Mặc dù có thành phần Tần Trầm Đàn cố ý gây hiểu lầm ở bên trong, nhưng phải nói rằng phản ứng của đứa trẻ thực sự cực kỳ lấy lòng Tần Trầm Đàn.
Phỏng chừng buổi sáng còn chưa ăn đủ đây mà.
Hoặc là đặc biệt muốn được tiếp xúc thân mật với mình, muốn mình cắm vào lỗ thịt nhỏ của cậu.
Dươиɠ ѵậŧ giữa háng Tần Trầm Đàn hưng phấn một trận, vốn hơi rũ xuống, nhưng bây giờ đã dựng đứng lên trời, vừa to vừa thô, nóng hôi hổi.
Không chỉ là đứa trẻ muốn, hắn cũng muốn làm cậu.
Cơ thể của đứa trẻ quá tuyệt vời, không chỉ mình cậu ăn quen bén mùi, ngay cả chính hắn cũng thế.
“Sau phía sau lại không bôi?” Tần Trầm Đàn nói, “Mông nhỏ cũng phải bôi.”
Giọng nói mang theo du͙© vọиɠ mãnh liệt, khiến cho chân người ta mềm nhũn khi nghe thấy, lửa dục này quá có tính châm chích rồi.
THeo bẻn năng, một tay Hoa Tưởng vịn vào tường, tay kia cầm xà phòng thẹn thùng vói ra phía sau.
Ngón tay Tần Trầm Đàn trêu chọc gãi gãi cúc huyệt mềm ướt của cậu: “Chổng mông lên cao chút, khe cũng phải bôi.”
Hoa Tưởng chịu đựng sự xấu hổ, chổng mông lên, tay cầm xà phòng dán vào chỗ xương cùng, vừa định trượt xuống, Tần Trầm Đàn đã cầm lấy xà phòng trong tay cậu: “078 của chúng ta làm việc mệt quá rồi, làm gì cũng lề mề, có muốn ăn điểu nữa không hử?”
Xà phòng vừa cứng vừa trơn trượt qua kẽ mông Hoa Tưởng, nghiền qua bộ phận nhạy cảm của cậu, mang theo dòng điện kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“A…” Cậu rũ đầu xuống, hai tay mềm nhũn chống lên tường, đẩy cao mông ra phía sau, trực tràng vừa mềm vừa ấm co rút lại, mấp máy, cơ khát khó nhịn, ngứa ngáy vô cùng.
Muốn ăn điểu thịt của anh trai.
Hoa Tưởng cắn răng, để mặc cho Tần Trầm Đàn dùng góc tròn của xà phòng nghiền qua cúc hoa của mình, ý thức dần dần trở nên hỗn loạn, dươиɠ ѵậŧ như ngọc treo nghiêng ở phía trước phình phình trướng trướng, trong khe thịt nho nhỏ màu hồng phấn rỉ ra tiền tinh.
Tần Trầm Đàn đbỏ xà phòng vào lại trong hộp, lửa dục hừng hực.
Đứa trẻ ngoan ngoãn để mặc cho hắn chơi quả thực chính là một liều thuốc kí©ɧ ɖụ©, không ngừng tiêm thuốc vào trong cơ thể khiến hắn cảm thấy như bị giày vò gấp bội.
Ngón tay Tần Trầm Đàn tàn nhẫn chà chà vào lỗ hậu của cậu, cho một ngón tiến vào trong khe thịt.
Vô cùng mượt mà, ướŧ áŧ lại mềm mại, dịch ruột cùng xà phòng hòa tan trong nước. Tần Trầm Đàn dùng ngón tay khuấy động bên trong, Hoa Tưởng dựa nửa vai vào tường, mặt cũng dán vào tường, hai mắt mê ly, bị ngón tay phía sau khuấy đến thoải mái,đôi môi đỏ mọng hé mở, tiếng rêи ɾỉ mê người đứt quãng bật ra: “A ~ a ~ ưm… Ách…”
Tần Trầm Đàn nhìn chằm chằm cánh mông chổng cao của cậu, vòng eo hạ xuống thành đường cong, bờ vai hoàn mỹ nâng lên , quả thực xinh đẹp tột bực.
Thịt nhiều một phân thì tròn, thiếu một phân lại gầy, cậu thế này là vừa vặn.
Vòng eo kia, một tay hắn có thể nắm trọn.
Khung xương mảnh mai, mông căng tròn, hơi hơi dẩu lên chính là một lời mời gọi nồng nhiệt.
“A ~ a ~” Hai tay Hoa Tưởng chống lên tường, bắt đầu theo quỹ đạo của Tần Trầm Đàn mà đáp lại hắn, lắc eo lắc mông, vừa da^ʍ dãng vừa quyến rũ.
Trên gương mặt trầm trầm của Tần Trầm Đàn ẩn chứa ngọn lửa, hắn rút ngón tay ra khỏi cơ thể Hoa Tưởng: “Được rồi, xả nước đi.”
Trong cơ thể Hoa Tưởng lập tức tràn đầy mất mát, cậu khẽ a một tiếng, hai chân mềm nhũn đứng thẳng lên, Tần Trầm Đàn đã cầm vòi hoa sen mở ra xối nước lên người cậu.
Tay vuốt eo cậu, lưng cậu, bả vai cậu, đi đến đâu cũng làm dấy lên dòng điện khiến người ta xương cốt mềm nhũn.
Hai tay Hoa Tưởng không biết từ lúc nào lại bắt đầu chống lên tường, ngón tay người đàn ông chà chà trong kẽ mông cậu, hơi nước xông lên.
Hoa Tưởng ý loạn tình mê, muốn hắn cắm vào, làm mình, nhưng người đàn ông đã rút tay ra rồi.