Nam Chính Là Trùm Phản Diện

Chương 15: Cao H

Trái tim Hoa Tưởng run lên, cậu ngẩng đầu nhìn hắn ngậm thứ của mình vào miệng, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Như là kích động, xấu hổ, lại xen lẫn chút ngọt ngào.

Nói tóm lại là rất phức tạp.

Người đàn ông chống một tay xuống bên cạnh Hoa Tưởng, cho dù nằm dưới thân Hoa Tưởng, cũng cực kỳ bá đạo, thoạt nhìn không giống như Hoa Tưởng được hắn hầu hạ, mà là hắn đang hưởng dụng Hoa Tưởng.

Ngón tay hắn đỡ gốc dươиɠ ѵậŧ của Hoa Tưởng, đầu lưỡi từ phía dưới qυყ đầυ cậu cuộn lên trước, đôi mắt đen nhướng lên, nhìn Hoa Tưởng: “Thế nào?”

Ánh mắt hắn nhìn Hoa Tưởng dường như luôn đong đầy tình ý, bị nhìn một cái cũng đủ làm Hoa Tưởng cảm thấy toàn thân như nhũn ra, hiện tại lại dùng góc độ như vậy để nhìn cậu, kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu, Hoa Tưởng làm sao chịu nổi, cậu xấu hổ đến độ muốn tìm một lỗ nẻ chui vào.

Đầu đang nâng lên lại vùi trở lại ghế sô pha, một tay nhấc lên vắt ngang trước mắt.

Từ chối trả lời.

Tần Trầm Đàn cong cong môi, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía dươиɠ ѵậŧ nhỏ giữa háng cậu.

Tinh tế trắng nõn, hương vị rất ngon.

Tần Trầm Đàn ngậm lấy qυყ đầυ của Hoa Tưởng, nhẹ nhàng mυ'ŧ vào, nhưng lại khiến Hoa Tưởng duỗi thẳng hai chân, toàn thân khẽ run lên, vùng bụng hơi hóp lại run rẩy đặc biệt nghiêm trọng.

Ngón chân cậu cũng vểnh lên, trong lỗ mũi truyền ra âm giọng rêи ɾỉ.

Cảm giác không giống như được tay bao bọc, như thế này càng tinh tế hơn, người đàn ông liếʍ mυ'ŧ cũng càng thêm cẩn thận, tựa như vừa rồi cậu ngậm hắn cứng vậy.

Hoa Tưởng cảm thấy mình như một viên đường trong miệng hắn, hắn dịu dàng dùng đầu lưỡi khảy khảy, dùng khoang miệng liếʍ mυ'ŧ, từng chút từng chút ngậm đến mềm rồi tan ra.

Loại tinh tế này làm Hoa Tưởng muốn cho hắn ăn nhiều hơn, muốn dâng toàn bộ mình cho hắn.

Đầu Tần Trầm Đàn nhẹ nhàng hạ thấp xuống, dùng miệng từng li từng tí hút liếʍ dươиɠ ѵậŧ đã hoàn toàn cứng của Hoa Tưởng.

Qυყ đầυ từng chút một xâm nhập vào cổ họng của người đàn ông, Tần Trầm Đàn nuốt vào, Hoa Tưởng đột ngột cong eo lưng lên, một tay đè lên đầu Tần Trầm Đàn, túm lấy tóc hắn.

Cổ họng Tần Trầm Đàn lại nuốt vào cái nữa, thân thể Hoa Tưởng mềm nhũn rơi lại lên ghế sô pha, cổ ngửa ra sau, hầu kết rung động: “Ưm… A…”

Giọng điệu mềm mại lại yếu ớt, tựa như một lời van xin khi bị người ta chơi đến không chịu nổi.

Tần Trầm Đàn lại co rút cổ họng, qυყ đầυ một lần nữa bị cổ họng mềm mại ẩm ướt, lại còn nóng hổi bao lấy, cuống họng Hoa Tưởng hoàn toàn thả lỏng: “A… Ha…”

Âm giọng cất cao không chỉ một lần, nghe vào tai lại giống như muốn khóc.

Tần Trầm Đàn chậm rãi ngẩng đầu lên, dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc từng chút một lộ ra ngoài miệng hắn, người đàn ông lại lần nữa tập trung vào qυყ đầυ của Hoa Tưởng.

Cảnh tượng này mà bị người khác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ được mở rộng tầm mắt.

Ngục trưởng ở trên giường cũng biết hầu hạ người ta như vậy sao?

Trên thực tế, Tần Trầm Đàn không cảm thấy mình đang hầu hạ, mà là đang hưởng dụng.

Cậu bé tựa như một món tráng miệng tinh xảo, hắn dùng sức ở chỗ nào, cậu liền đưa ra dạng phản ứng ấy, thực sự cực kỳ thú vị.

Tần Trầm Đàn di chuyển đầu xuống dưới, ngậm lấy tinh hoàn của Hoa Tưởng.

Đầu óc Hoa Tưởng đã bị hắn trêu chọc thành hồ nhão, cậu vô thức cho ngón tay vào trong miệng, dùng đầu lưỡi liếʍ láp.

Hình ảnh sắc khí lại tràn ngập quyến rũ này, làm thần kinh Tần Trầm Đàn nhảy dựng lên.

Miệng hắn nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ, miệng Hoa Tưởng cũng liếʍ mυ'ŧ.

Tần Trầm Đàn nhắm mắt lại, thật muốn mạng hắn mà.

Hắn quyết định chấm dứt phương thức nhấm nháp món tráng miệng này.

Tần Trầm Đàn ngồi dậy, phát hiện cậu luôn có thể dễ dàng phá vỡ kế hoạch của hắn.

Hắn đỡ dươиɠ ѵậŧ của mình, ưỡn người tiến vào trong Hoa Tưởng, khiến động tác Hoa Tưởng liếʍ mυ'ŧ ngón tay bỗng khựng lại, phụt một tiếng rút ngón tay ra khỏi miệng, cả khuôn mặt lộ ra hồng triều rõ ràng.

Cơ thể Tần Trầm Đàn đè xuống người cậu, môi chạm vào môi cậu: “Lần sau cũng để em dùng cái miệng này giúp tôi ngậm.”

Hoa Tưởng đỏ mặt, hai tay ôm lấy thân thể hắn, nghĩ thầm, hắn nói khẩu giao để mình bắn, nhưng không có nha.

Tần Trầm Đàn giống như đoán được suy nghĩ của cậu, lướt qua mặt cậu, áp môi vào lỗ tai cậu, dùng âm giọng trầm thấp khàn khàn nói: “Em cũng không kẹp tôi bắn mà.”

Hoa Tưởng vô thức cào cào lưng hắn, kẹp thế nào nha…

Hắn kéo dài như vậy, mình đã bắn vài lần, còn hắn vẫn chưa bắn lần nào.

Tần Trầm Đàn chậm rãi chuyển động trong cơ thể cậu, gậy nóng thô to tiến vào rút ra căng đến độ trực tràng trướng trướng đầy đầy, mỗi một động tác đều có thể khiến hai bên hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ vô biên.

Tần Trầm Đàn thở dốc bên tai cậu: “Lần sau lại giúp em, không chỉ khẩu giao cho em bắn, mà còn nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em không sót một giọt nào, thế nào?”

Hoa Tưởng làm sao có thể nói lời từ chối, hơn nữa hiện tại lại bị hắn đâm đến thoải mái, cả người đều đê mê, tứ chi như dây leo quấn chặt lấy người đàn ông, dùng khoang mũi ừ một tiếng, không biết là đang trả lời hắn, hay đang rêи ɾỉ.

Tần Trầm Đàn cũng không để ý đến vấn đề này, những nụ hôn ướŧ áŧ rơi trên tai, cổ, má, môi, mí mắt, khóe mắt cậu, chỉ cần nơi hắn có thể chú ý đến, đều được hắn quý trọng mà lại tinh tế hôn lên.

Sự che chở dịu dàng này khiến Hoa Tưởng không ngừng đắm chìm.

Sô pha rung lắc, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của hai người quấn lấy nhau.

Người đàn ông bên trên đẩy mông bành bạch, vừa hung hãn vừa tàn nhẫn, thế không thể ngăn cản, đột nhiên dươиɠ ѵậŧ đâm sâu vào trực tràng của Hoa Tưởng, nguyên cây đi vào, nhiều lần bị hắn đâm chọc, dịch ruột non hòa cùng mồ hôi, dính đầy trên sô pha, trên người cả hai.

Lỗ hậu của Hoa Tưởng bị căng ra đến mức không có nếp gấp, lớp da mỏng nhìn như có thể bị xé rách bất cứ lúc nào, nhưng nó vẫn cứ ngoan cường mà ôm lấy.

Tần Trầm Đàn cắn vành tai cậu, tiếng thở dốc vừa nặng vừa thô rơi vào bên tai cậu, l*иg ngực áp vào cậu, áp chế cậu, mạnh mẽ mà hữu lực. Nhịp tim của hai người đan xen vào nhau, tiếng thở dốc cùng tiếng rêи ɾỉ quyện lấy nhau, quanh quẩn trong phòng, lại còn lọt qua khe cửa sổ tràn ra ngoài, làm người bên ngoài nghe được mà mặt đỏ tai hồng.

Tranh nhau dựng đứng.

“Không được rồi không được rồi, a a ——” Toàn thân Hoa Tưởng co giật dữ dội, ý thức rơi vào trống rỗng thật lâu, niệu đạo mất khống chế, phun lên người mình, cũng phun đầy lên người Tần Trầm Đàn.

Tần Trầm Đàn không còn cố ý khóa tinh lại nữa, hung hăng đâm mạnh vào trong cơ thể cậu, dươиɠ ѵậŧ thô to lại thẳng tắp cắm sâu vào trong cơ thể Hoa Tưởng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt điên cuồng phun ra, rót vào bên trong trực tràng của Hoa Tưởng. Dươиɠ ѵậŧ to bằng cánh tay trẻ con rung rung, chấn động đến mức Hoa Tưởng liên tục phun nướ© ŧıểυ.

“A, a, a ——”

Móng tay cậu cào cấu lên lưng Tần Trầm Đàn, bờ vai rộng mướt mồ hôi của người đàn ông, phía sau lưng, thậm chí sau eo, đều đầy những đường đỏ do Hoa Tưởng cào ra.

Tần Trầm Đàn một tay câu lấy eo cậu, nướ© ŧıểυ trào ra từ khe hở giữa hai thân thể đang dán vào nhau, nhưng không ai quan tâm.

Một người vẫn chưa ý thức được mình đã đi tiểu.

Một người chỉ muốn khảm người vào trong cơ thể mình. Tần Trầm Đàn thở dốc thô nặng, những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cổ, lỗ tai, trên mặt Hoa Tưởng.

Những vết đỏ phủ đầy trên da thịt thể hiện sự cuồng dã, nhiệt tình của người đàn ông đối với cậu.

Lúc Hoa Tưởng đã hơi chút bình ổn, lại bị người đàn ông áp lên môi hôn. Một nụ hôn sâu và kịch liệt qua đi, Tần Trầm Đàn liền bế người ngồi xuống mép sô pha: “Có mệt không?”