Môi hắn lướt đến vành tai Hoa Tưởng, đưa đẩy hông, từ từ thọc vào rút ra trong cơ thể Hoa Tưởng. Đường ruột vừa mềm vừa ướt, quấn chặt lấy hắn, mỗi một lần ra vào, đều là sự hưởng thụ lớn nhất của hắn.
Tần Trầm Đàn thực hận không thể nhét cả hai viên tinh hoàn vào bên trong cậu, ép cậu phải ngậm lấy chúng, ép cậu phải hút lấy chúng.
Tần Trầm Đàn thực sự cực kỳ yêu cái miệng nhỏ này.
Hoa Tưởng cũng cực kỳ yêu dươиɠ ѵậŧ của hắn, cảm giác mỗi một lần thọc vào rút ra đều khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Cậu chổng mông lên thật cao, cơ thể được người đàn ông bao bọc trong l*иg ngực to rộng nóng hổi, người đàn ông ngoại trừ đũng quần lộ ra thì quần áo vẫn chỉnh tề.
Qυầи ɭóŧ của Hoa Tưởng treo trên đầu gối một chút, bộ phận lộ ra ngoài đều là da thịt trắng nõn trơn bóng. Một tay cậu chống lên bàn ăn, tay kia nằm trong lòng bàn tay của người đàn ông.
Một người mặc đồng phục đại diện cho công lý, một người mặc áo tù đại diện cho tội ác, ở trong văn phòng này, làʍ t̠ìиɦ với nhau.
Đến bây giờ, Hoa Tưởng không thèm để ý cửa chưa đóng, có lẽ là chú ý tới, nhưng không rảnh bận tâm.
Tần Trầm Đàn cởi hai cúc áo ở cổ cậu, kéo áo Hoa Tưởng ra khỏi đầu, đồng thời hắn cũng cởi bỏ bộ đồng phục ẩm ướt cùng đồ lót bên trong.
Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ hành lang, hắn dễ dàng bế thốc Hoa Tường từ phía sau lên bằng cả hai tay trong tư thế xi tiểu, sau đó vòng qua bàn ăn, rồi sải bước về phía cửa.
Hoa Tưởng nhìn thấy cửa mở toang, lúc này mới nhớ tới cửa chưa đóng, liền vội vàng lấy tay che mặt lại, ngay sau đó lại nhớ ra không đúng, cậu hẳn phải che phía dưới mới phải.
Cậu vội vàng nhìn xuống dưới thân mình, quần tù còn treo trên đầu gối.
“Thư Dung, đóng cửa lại.” Tần Trầm Đàn nói.
Hoa Tưởng phản ứng lại, liền vội vàng đóng cửa.
Tần Trầm Đàn nói vào tai cậu: “Còn may động tác của em đủ nhanh, bằng không đã bị người ta nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của em rồi.”
Hoa Tưởng đỏ bừng mặt, cậu nghe thấy tiếng bước chân.
Tần Trầm Đàn nói: “Cởϊ qυầи ra nào, giày cũng phải cởi, tôi muốn thấy em tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.”
Hoa Tưởng đỏ mặt, cởϊ qυầи ra, giày cũng cởi nốt.
Tần Trầm Đàn nhìn chằm chằm ngón chân tinh xảo xinh đẹp của cậu, cổ họng co giật một cái.
Tại sao lại có thể có người ngay cả đầu ngón chân cũng đáng yêu đến thế?
Tần Trầm Đàn rũ mắt xuống nhìn dưới háng Hoa Tưởng: “Tiểu kê kê có cứng không?”
Vừa rồi Hoa Tưởng lại bắn một lần nữa, dươиɠ ѵậŧ hiện đã mềm.
Hoa Tưởng đỏ mặt lắc đầu, nghĩ thầm không thể bởi vì mình nhỏ hơn hắn, liền gọi mình là tiểu kê kê nha, kích cỡ của mình cũng không kém người thường là mấy đâu.
Tần Trầm Đàn như đoán được suy nghĩ của cậu, khóe môi ngậm ý cười nói: “Quá lớn tôi không ngậm được.”
Hoa Tưởng trợn trừng mắt, là cái ý mà cậu đang nghĩ sao?
Thật, thật kinh khủng mà.
Cậu rùng mình một cái.
Tần Trầm Đàn buồn cười, dùng răng day day vành tai cậu: “Dùng miệng.”
Hoa Tưởng thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy bản thân quá không có cốt khí, mới nghĩ đến chuyện phải phản công Tần Trầm Đàn đã sợ rồi.
Tần Trầm Đàn ôm cậu ngồi xuống sô pha, tay sờ sờ dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn của Hoa Tưởng, thì thầm vào tai cậu: “Kẹp tôi bắn rồi, lát nữa tôi sẽ để em bắn trong miện tôi một lần.”
Cả người Hoa Tưởng đều kích động, ngay sau đó lại rất xấu hổ.
Giọng nói của Tần Trầm Đàn trầm thấp lại đầy dụ dỗ: “Cơ hội hiếm có, Thư Dung muốn bỏ lỡ sao?”
Hoa Tưởng đỏ bừng mặt, cậu không muốn bỏ lỡ.
Miệng của Tần Trầm Đàn đó nha.
Nhưng mà, xấu hổ quá đi mất, cậu biết người đàn ông nói kẹp bắn, chắc chắn không phải là kẹp đơn giản, mà còn phải tự mình động nữa.
Nhưng khẩu giao cho cậu…
A a a.
Chỉ cần nghĩ thôi đã đỏ mặt rồi.
Nhưng, cũng thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà.
Tần Trầm Đàn tiếp tục cố gắng: “Tiểu bức chặt như vậy, rất nhanh đã có thể kẹp tôi bắn rồi, em không thử sao?”
Hoa Tưởng đỏ mặt gật đầu, ánh mắt nhìn xuống, đè hai tay lên đầu gối của người đàn ông, nâng mông lên, lại nhẹ nhàng hạ xuống.
Hầu kết Tần Trầm Đàn lăn lộn, thật giày vò người ta mà.
Nhưng hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội dạy dỗ cậu, cũng muốn lần đầu tiên hai người, có thể càng viên mãn hơn.
Viên mãn đến mức để cậu thực tủy biết vị.
Tần Trầm Đàn ghen tị, bởi vì biết quan hệ giữa cậu và người phụ nữ kia.
Dù hai người không lên giường, nhưng hôn hôn sờ sờ khẳng định không thể thiếu.
Tần Trầm Đàn ghen tị đến phát điên rồi, chẳng qua vẫn luôn đè nén loại cảm xúc đối với hắn mà nói là vô cùng ngây ngô đến phi lý này.
Hắn dựa người vào lưng ghế sô pha, ánh mắt nhìn chằm chằm dưới thân: “Cắn sâu hơn chút nữa nào, thế này làm sao có thể kẹp tôi bắn được?”
Hoa Tưởng khẽ cắn môi, dập mạnh mông xuống, tức khắc cả hai đều sướиɠ đến muốn thăng thiên, dươиɠ ѵậŧ Hoa Tưởng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ trực tiếp cương cứng.
Cậu nghỉ ngơi, rồi lại nâng mông lên, sau đó dập sâu xuống, không biết bị cọ trúng chỗ nào mà khiến Hoa Tưởng run rẩy thở gấp rêи ɾỉ thành tiếng: “A… A…!”
Tần Trầm Đàn bị cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến phá công, câu lấy thắt lưng người ta, đè Hoa Tưởng xuống sô pha, từ phía sau đâm vào cậu.
L*иg ngực hắn dán sát vào sống lưng cậu, mông cùng háng liên tiếp va chạm, gậy thịt vừa thô vừa cứng chọc thẳng vào rồi lại rút ra khỏi hậu môn Hoa Tưởng. Nửa khuôn mặt cậu bị ép xuống ghế sô pha bọc da mềm mại, trên mặt phiếm tìиɧ ɖu͙© ửng hồng.
Tần Trầm Đàn hôn lên cổ, vành tai, sống lưng cậu, lưu lại từng vết đỏ trên da thịt trắng nõn của cậu.
Cảnh tượng da^ʍ mỹ kí©ɧ ŧɧí©ɧ thú tính của người đàn ông bành trướng, ở trên chiếc sô pha này, Hoa Tưởng bị hắn giày vò lăn qua lộn lại.
Sau khi bắn hai lần, cậu cảm thấy mình không thể cứng lên được nữa.
Chợt, người đàn ông đột nhiên rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi hậu môn cậu, vùi đầu xuống dưới thân cậu.