Ba chữ này vừa nói ra, Tô Oánh chấn động. Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thương tiên sinh.
"Tiên sinh..."
Còn chưa biết phải nói thế nào, Thương tiên sinh đã tự bật cười trước, dường như có chút xấu hổ.
Lúc này anh như đứa trẻ mới yêu lần đầu, thế mà còn không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Oánh.
Như thế thật mới mẻ!
"Oánh Oánh, có lẽ em không biết, ngay lần đầu gặp em, anh đã nghĩ đến một chuyện. Khi ấy anh nghĩ, cô gái sạch sẽ như vậy sao có thể ở nơi như thế!"
Như nghĩ đến thời điểm lúc đó gặp Tô Oánh, trong lòng anh liền có một âm thanh tự nói với mình.
Cô gái này nhất định phải thuộc về anh, cho nên anh cứu cô. Một câu làʍ t̠ìиɦ nhân khi ấy nửa thật nửa giả, cũng trộn lẫn suy nghĩ bí mật của anh.
Nghe Thương tiên sinh kể, Tô Oánh cũng nhớ lại, trong tình huống gian nan đó, cô đã gặp ánh sáng của cuộc đời này.
Cho nên cô cam tâm tình nguyện để anh bao nuôi.
"Lúc đó em cũng nghĩ, người đàn ông tốt như vậy vì sao mình không thể có được? Mỗi cô gái đều mơ về một bạch mã hoàng tử, em cũng thế."
Tô Oánh chưa từng bộc lộ tình cảm của mình, bởi vì không có ai có thể chia sẻ.
Có lẽ hoàn cảnh từ nhỏ đến lớn ảnh hưởng, cũng có lẽ do tâm tư của mình ở trong mắt người ta vô cùng ấu trĩ.
Nhưng cô lại rất rõ ràng, anh đến với cô như một chàng hoàng tử.
Nhưng thứ cô chờ được không phải con ngựa trắng, là con ngựa đen đầy du͙© vọиɠ.
Thương tiên sinh cho cô tất cả mơ ước của thiếu nữ, quan tâm săn sóc.
Đồng thời, chính là du͙© vọиɠ khác thường.
Có lẽ anh nói đúng, cô là cô gái dâʍ đãиɠ, nhưng trên thực tế chỉ có Thương tiên sinh, chủ nhân của cô mới có thể thỏa mãn mình.
"Em không phải luôn có được tôi sao, tôi là của em. Em, cũng là của tôi. Nô ɭệ nhỏ của tôi không nên vọng tưởng thoát khỏi sự khống chế của chủ nhân."
Thương tiên sinh ôm Tô Oánh, cơ thể này đã hoàn toàn thuộc về mình. Từ cơ thể tới linh hồn, chỉ có sự tồn tại của mình.
Anh khống chế cơ thể này hoàn toàn, không cho cô có ý phản kháng, tùy ý mình bài bố.
"Em là tiểu nô ɭệ của chủ nhân, cả đời đều vậy."
Tô Oánh ôm chặt người đàn ông này, thân hình cao lớn cho cô cảm giác an toàn.
Hai người dựa sát vào nhau, thật giống hai dây đằng quấn quanh.
"Em yêu anh, tiên sinh."
"Anh cũng yêu em, bảo bối của anh."
Thương tiên sinh hôn Tô Oánh, trong lòng thở dài.
Nếu lúc đầu là du͙© vọиɠ cùng tâm tư hỗn loạn không thể nói rõ, Tô Oánh cuối cùng cũng có được điều mà mình muốn.
Thẩm Ngọc nói cô chỉ là thú vui, vậy cô sẽ là bảo bối duy nhất của Thương tiên sinh.
Cô dùng thời gian để chứng minh một việc, không chắc chắn thích hợp sẽ là đúng.
Ánh sáng cứu rỗi cô, cô cũng nắm lấy ánh sáng này trong tay.
Nô ɭệ thần phục với du͙© vọиɠ, cuối cùng bị dã thú nuốt hết.