Là vòng cổ bằng da, phía sau còn có dây xích bằng sắt.
Ngay cả trên ngực cũng không trốn thoát, tròng lên chỉ có thể che khuất đầu vũ.
Xích sắt lạnh lẽo cọ xát vào da, miệng bị khóa trong thời gian dài bắt đầu chảy nước miếng.
"Em như vậy thật sự rất đẹp."
Thương tiên sinh lưu luyến đánh giá cơ thể cô.
Bị ánh mắt như vậy nhìn, cho dù bị tròng xích sắt lạnh lẽo, cơ thể cũng ngăn không được mà khô nóng.
Thương tiên sinh quá quen thuộc cơ thể cô, mỗi tấc da thịt đều từng bị anh chạm qua, cho nên hôm nay chơi trò này, anh đã chắc chắn Tô Oánh sẽ không từ chối.
Sao có thể từ chối?
Ngày ngày đêm đêm sống trong kɧoáı ©ảʍ sớm đã biến Tô Oánh thích ứng với các loại tình ái, cơ thể là thế, tâm lý cũng sớm đã luân hãm trong bể du͙© vọиɠ.
Chỉ bị nhìn như vậy, cô liền không nhịn được mà nhớ tới cảm giác côn ŧᏂịŧ của Thương tiên cắm vào. Dư vị cao trào trước đó còn chưa tan đi, cô ghé vào nơi đó, mông chu lên cao.
Đong đưa, chờ đợi chủ nhân lâm hạnh.
BANG!
Lại một roi đánh lên đùi, vừa đau vừa ngứa.
"Muốn sao?"
Giọng nói này giống như tiếng trời, Tô Oánh dùng sức gật đầu. Lúc này cô chỉ muốn cắm vào, bị dùng sức làm lêи đỉиɦ.
"Trước cho em chút ngon ngọt khác."
Nói xong, anh tìm kiếm gì đó. Rất nhanh, một đồ vật lạnh lẽo cọ xát mật huyệt của cô.
"Ưʍ..."
Bị cắm vào, là dươиɠ ѵậŧ giả.
Anh mở nút khởi động, tần suất quá cao khiến Tô Oánh thiếu chút ngã xuống giường.
"Ưʍ..."
Cả người run rẩy, gậy tự sướиɠ trực tiếp nhét vào tận cùng, tần số quá lớn khiến Tô Oánh muốn thét chói ta, nhưng khóa miệng đã ngăn cản tiếng kêu của cô, chỉ có nước miếng theo khóa miệng chảy xuống.
Lúc này roi da lại đánh xuống, trong sảng khoái có đau đớn đưa Tô Oánh tới cao trào điên cuồng.
"Là gậy tự sướиɠ thao em thoải mái, hay vẫn là côn thị của chủ nhân thao em thoải mái?"
Thương tiên sinh duỗi tay tới đầṳ ѵú, xuyên qua xích sắt nhéo nhẹ nhũ hoa.
Tô Oánh lắc đầu, không có cách nào trả lời vấn đề này.
"A, xem ra gậy sự sướиɠ này làm em rất vừa lòng, vậy sau này chủ nhân không cho em ăn côn ŧᏂịŧ lớn của tôi nữa."
Tô Oánh sắp bị cảm giác này tra tấn tới chết, gậy tự sướиɠ tuy rằng sảng khoái, nhưng lại không thô to như côn ŧᏂịŧ của Thương tiên sinh, cũng không có độ ấm, càng không biết dùng sức rút ra thọc vào.
Điên cuồng lắc đầu, Tô Oánh bò đến cạnh Thương tiên sinh, dùng tay loát căn cự long kia.
Thấy Tô Oánh lấy lòng như vậy, Thương tiên sinh lúc này mới mỉm cười đắc ý.
"Xem ra chỉ có chủ nhân mới có thể thảo mãn em, nô ɭệ tham ăn. Tối nay đến đây thôi, khi khác cho em chơi trò hay hơn."
Nói rồi, anh gỡ khóa miệng cho Tô Oánh.
Cởϊ qυầи ra, rất nhanh dùng côn ŧᏂịŧ an ủi cái miệng nhỏ bên dưới của Tô Oánh.
"A, chủ nhân. Tiểu huyệt của Oánh Oánh ngứa quá, Oánh Oánh không cần gậy tự sướиɠ, chỉ muốn chủ nhân dùng côn ŧᏂịŧ lớn thao. Thật sướиɠ, muốn cao trào..."
Rốt cuộc cũng căn được côn ŧᏂịŧ lớn mà mình muốn, Tô Oánh cảm thấy linh hồn cũng sắp bay đi.
Giây phút cao trào, Tô Oánh ôm chặt Thương tiên sinh, trực tiếp bật khóc.
Cơ thể không ngừng run rẩy, nhưng Thương tiên sinh vẫn tiếp tục rút ra thọc vào, đâm trúng điểm mẫn cảm.
Tô Oánh lúc này, một giây ở thiên đường, một giây ở địa ngục, cao trào qua đi, cô chỉ có thể khóc thút thít.
Đến cuối cùng, cô triều phun.
Từng luồng nước cứ thế tưới lên qυყ đầυ.
Thương tiên sinh đột nhiên rống lên một tiếng, trực tiếp ấn cô xuống giường, mỗi một lần dùng sức đều hận không thể thao chết cô.