Dục Nô

Chương 5: Lần đầu dùng roi da ᒪàʍ Ŧìиɦ (H)

Vừa dứt lời, Thương tiên sinh liền cúi đầu trao cho Tô Oánh một nụ hôn.

Ngay sau đó anh đứng dậy, vỗ vỗ cái mông trắng nõn của cô.

"Chờ chút."

Nói xong, anh xoay người bỏ đi.

Nghe tiếng cửa mở, cả người Tô Oánh xụi lơ nắm xuống. Cơ thể vừa trải qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ vẫn còn run rẩy, ngay cả tiểu huyệt vừa bị sử dụng lúc này vẫn có cảm giác bị cắm vào.

Kɧoáı ©ảʍ quá mãnh liệt.

Sảng khoái trôi qua chính là cảm giác hư không, tiểu huyệt dường như càng thích bị côn ŧᏂịŧ cắm vào.

Nghĩ đến cảnh dùng sức cắm vào vừa rồi, Tô Oánh lại cảm thấy bên dưới bắt đầu chảy nước, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa bắn vào theo đó cũng đi ra, làm ướt đẫm một mảng giường.

Hai chân run rẩy, Thương tiên sinh vẫn chưa về. Nghĩ tới bộ dáng thần bí vừa rồi của đối phương, Tô Oánh không biết anh rốt cuộc đang chuẩn bị cái gì.

Mỗi lần đều cho cô bất ngờ.

Chỉ là tiểu huyệt quá hư không, quá tưởng niệm kɧoáı ©ảʍ bị thọc vào rút ra trước đó.

Cô cắn môi, duỗi tay sờ bên dưới. Miệng huyệt run rẩy còn dính chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, hòa quyện với dòng nước bên trong chảy ra.

Trong đầu nghĩ tới căn cự long của Thương tiên sinh, cô vươn hai ngón tay vào trong dò xét.

Đi vào, liền bị vách tường nóng rực bên trong giữ chặt.

"Ưʍ..."

Nhịn không được mà rên một tiếng, theo sau đó là bắt đầu đâm thọc. Tay còn lại cũng không nhàn rỗi, xoa bóp một vυ' của mình, miệng không ngừng rêи ɾỉ.

Nhưng tay của cô nào so được với côn ŧᏂịŧ lớn kia, chỉ có thể gãi không đúng chỗ ngứa, càng gãi càng khó chịu.

"Thật muốn.."

Còn chưa nói xong, liền nghe tiếng mở cửa.

"Xem ra vừa rồi còn chưa đút em ăn no."

Là Thương tiên sinh.

Tô Oánh mở mắt, liền thấy Thương tiên sinh đứng bên mép giường đang nhìn cô tự an ủi.

Đối diện với ánh mắt của đối phương, Tô Oánh thẹn thùng xấu hổ, mật huyệt theo đó càng cắn chặt ngón tay, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào rút ra.

"Có điều em quá hư, không nghe mệnh lệnh của tôi, em sao có thể tự an ủi chính mình?"

Nói rồi, anh lấy ra một thứ.

"Tôi nên trừng phạt em sao đây? Nô ɭệ nhỏ đáng yêu của tôi."

Nói hết lời, Tô Oánh lúc này mới thấy rõ đồ vật trong tay anh, là cây roi da sáng bóng.

Đồ vật kia dường như được chế tạo đặc biệt, dưới ánh sáng có thể nhìn thấy thứ giống răng cưa.

Tô Oánh cuối cùng cũng hiểu anh muốn làm gì.

Cho dù ngốc, cô cũng biết thứ này gọi là đồ chơi tìиɧ ɖu͙©.

Không phải đồ chơi tìиɧ ɖu͙© bình thường, là dụng cụ SM tiến hành dạy dỗ.

Cô chưa bao giờ nghĩ đồ vật này sẽ có ngày dùng trên người mình.

"Tiên sinh..."

"Gọi chủ nhân."

"Chủ nhân... Ngài muốn làm gì?"

Cô không dám xác nhận, muốn biết Thương tiên sinh đang chuẩn bị cái gì.

BANG!

Roi da đánh lên hai bầu vυ' của cô, nhất thời không kịp chuẩn bị mà đau đến run lên. Răng cưa bên trên xẹt qua đầṳ ѵú truyền tới xúc cảm tê dại.

Ngay cả một roi đau đớn kia cũng biến thành tê dại, kɧoáı ©ảʍ lạ thường.

"Ưʍ..." Cô không nhịn được mà rên ra tiếng.

Cảm giác có chút xa lạ, lại sảng khoái đến bên dưới của cô lần nữa bắt đầu chảy nước.

"Nằm bò, chu mông lên!"

Anh ra lệnh, Tô Oánh đành phải làm theo.

Nhìn Tô Oánh ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của mình, Thương tiên sinh lúc này mới khom người, mở cái rương gia bên cạnh lấy ra một thứ.

Chỉ nghe tiếng leng keng, giống như xích sắt.

Giây tiếp theo, miệng bị thứ gì đó chặn lại.

Bóng khóa miệng, nhét đầy miệng cô. Không có cách nào kêu la, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Thương tiên sinh mang cho mình.

Giây tiếp theo, trên cổ truyền tới cảm giác lạnh lẽo.