Editor: Hồng Hải
“Ưʍ... Đừng tiến vào nữa...” La Điềm lắc mông muốn thoát khỏi dưới thân Giang Diệp, nhưng lại bị Giang Diệp đè mông nhỏ lại, không cho động đậy.
“Haa, đừng lộn xộn.” Trán Giang Diệp nổi lên gân xanh vì động tác này của La Điềm, hình như hắn đang kiềm chế việc gì đó.
Nhưng lúc này La Điềm hiển nhiên sẽ không nghe Giang Diệp nói, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là nhanh chóng bài trừ vật lạ trong hoa huyệt mình ra ngoài, vậy nên thân thể càng giãy giụa kịch liệt hơn.
Nhưng hành động này lại khổ Giang Diệp, vì bản năng kháng cự của La Điềm nên hoa huyệt vừa được tách ra càng hút chặt côn ŧᏂịŧ, kɧoáı ©ảʍ tê dại cả người kia gần như làm Giang Diệp phát điên lên.
“Hừ, đúng là một tiểu da^ʍ phụ không ngoan mà.” Giang Diệp không nhịn được vỗ một cái lên cặp mông nhỏ trắng như tuyết đang vặn vẹo của La Điềm.
“Bốp ——”
Giang Diệp đánh không đau, nhưng trên mông nhỏ mềm mại vẫn in vết tay màu đỏ nhạt. Mà La Điềm cũng đờ người vì hành động đột ngột này của Giang Diệp, cô lại co chặt hoa huyệt non mềm theo bản năng.
Cuối cùng Giang Diệp không chịu được sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ vô tình này của La Điềm, hắn đè vòng eo La Điềm lại, đâm mạnh cộn thịt vào trong! Cự vật thô dài kia cuối cùng cũng xâm nhập hoàn toàn vào hoa huyệt La Điềm.
Giang Diệp chịu đựng kɧoáı ©ảʍ tột độ, hắn vừa vỗ mông La Điềm, vừa đưa đẩy côn ŧᏂịŧ mình vào trong hoa huyệt, sau đó lại rút ra, cứ lặp đi lặp lại như thế.
“A! Nhẹ.... Nhẹ một chút. Chịu không nổi, huhu...” Hai mắt La Điềm ngấn nước, yếu ớt ôm cổ Giang Diệp, bị động đung đưa trên người hắn.
“Chịu không nổi? Tiểu da^ʍ phụ, trông dáng vẻ em dâʍ đãиɠ như vậy, chắc là sướиɠ lắm nhỉ?” Giang Diệp hơi nhướng hàng lông mày đẹp của mình, mồ hôi trên trán rơi xuống làm hắn càng thêm tà ác.
“Hức, không phải... Ư... Không phải tiểu da^ʍ phụ, a.....”
La Điềm muốn phủ nhận lời của Giang Diệp, nhưng câu nói của cô lại trở nên đứt quãng vì hành động thô lỗ của Giang Diệp, trong cổ họng cũng phát ra tiếng rêи ɾỉ không kiềm chế được.
Hoa huyệt đáng thương bị động thừa nhận hành động điên cuồng của Giang Diệp, dần dần, nơi giao hợp của hai người bắt đầu phát ra tiếng nước “òm ọp”. Côn ŧᏂịŧ màu đỏ thẫm làm tiểu huyệt liên tục chảy dâʍ ŧᏂủy̠ ra bên ngoài, ướt đẫm bụng Giang Diệp.
“Nhiều nước quá, côn ŧᏂịŧ ăn ngon vậy à?” Giang Diệp nở nụ cười, nhéo nụ hoa trước ngực bắt đầu phiếm hồng vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ của La Điềm.
“Haa…a...” Lúc này đầu óc La Điềm đã trống rỗng, hai mắt cũng mê mang, miệng không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ.
“Đúng là một vẻ mặt đáng yêu mà.” Giang Diệp vươn đầu lưỡi da^ʍ tà liếʍ môi La Điềm, để lại một tầng nước bọt óng ánh bên trên, hắn vừa lòng nhìn cô gái nhỏ bị mình làm đến dâʍ đãиɠ.
“Được rồi, không sai biệt lắm, cho em ăn chút đồ ngon trước vậy.”
Trong mắt Giang Diệp lóe lên tia tối tăm, sau đó biên độ nhấp eo càng lúc càng lớn, động tác cũng càng ngày càng nhanh.
“Ưm… chờ đã... A..... Khó...khó chịu quá...”
Thần chí của La Điềm cuối cùng cũng bị động tác Giang Diệp kéo về được một chút, cô vội vàng muốn xin tha, nhưng tất nhiên Giang Diệp sẽ không cho cô có cơ hội này rồi.
Cuối cùng hắn đâm sâu vào, đâm đến độ sâu chưa bao giờ chạm tới, giây tiếp theo, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt phun ra.
“A… ư....”