Edit: Ry
"Ba ơi con đi nha."
Tô Dục Chu ngồi ở bậc thềm cửa trước, xỏ giày xong đứng dậy, nói với người đàn ông đứng sau lưng mình.
Người đàn ông kia có vóc dáng nhỏ nhắn, tướng mạo thanh tú thậm chí còn có mấy phần yếu mềm. Dù năm nay ông đã ngoài bốn mươi, nhưng trông chỉ như mới chớm ba mươi.
Ông hơi nhíu mày, có phần lo lắng nhìn con trai út: "Không cần ba đi cùng con thật à?"
Tô Dục Chu đang định nói gì đó, một giọng nữ uy nghiêm đã vang lên.
"Nó sắp mười tám rồi, mấy chuyện này thì nên tự mình xử lý, em đừng có chiều thằng bé."
Theo âm thanh này đi tới, một bóng dáng cao gầy bước ra từ phòng khách, người này là mẹ của Tô Dục Chu - Tô Lan.
Ba Tô vẫn mặt ủ mày chau: "Em chỉ sợ con nó xảy ra chuyện gì thôi mà? Lần đầu tiên trải qua kì tình nhiệt cũng đâu phải chuyện nhỏ."
"Vẫn còn nửa tháng nữa mà? Với cả nó là Alpha thì xảy ra chuyện gì được?" Tô Lan có phần mất kiên nhẫn: "Em đừng có lo bò trắng răng nữa, đến sức khỏe của bản thân còn chưa chăm tốt kia kìa."
"Thuốc cho em ở trên bàn trà ấy, mau vào uống đi."
Hôm trước Lâm Tử bị cảm lạnh, đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn, Tô Lan phải xin nghỉ ở nhà để chăm sóc cho ông.
Mặc dù bình thường Tô Lan vẫn có phần A gia trưởng*, nhưng ở thời điểm mấu chốt, bà vẫn rất quan tâm chăm sóc cho bạn đời của mình.
*gốc là A đại chủ nghĩa, đại chủ nghĩa có nghĩa Alpha đứng đầu, quản lý mọi chuyện, quyết định mọi chuyện, tương tự kiểu gia trưởng bên mình, tự cho là mình đúng nên mình đổi thành A (Alpha) gia trưởng
Tô Dục Chu nhún vai, nở nụ cười an ủi người ba Omega mẫn cảm yếu ớt nhà mình, lại nghe người mẹ Alpha nghiêm mặt dặn dò mấy câu, xong xuôi mới ra khỏi nhà vẫy tay chào mọi người.
Trước cửa nhà, xe taxi cậu gọi ban nãy đã chờ sẵn.
"Chào chú, cho con đến bệnh viện trung tâm thành phố ạ, con cảm ơn."
"Được."
Xa taxi chậm rãi khởi động, Tô Dục Chu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài cửa kính trong suốt kia phản chiếu căn nhà cấp 4 có vườn hoa, cũng là căn nhà kiếp này cậu đã sinh sống suốt mười tám năm.
Kiếp trước, cậu chỉ là một người hết sức bình thường, tốt nghiệp đại học xong thì vào làm ở công ty mơ ước, kết quả làm trâu làm ngựa một năm xong lại chết trong một lần đi công tác vì tai nạn giao thông.
Đợi đến khi khôi phục ý thức, cậu đã tới thế giới xa lạ này, trở thành con trai út vừa mới chào đời của Lâm Tử và Tô Lan.
Đại khái là do cơ thể của trẻ con còn chưa hoàn toàn trưởng thành nên thời điểm đó cậu cũng không có nhiều kí ức về kiếp trước, chỉ thường xuyên thấy được vài hình ảnh ở trong mơ.
Cho đến khi bắt đầu dậy thì, Tô Dục Chu mới hoàn toàn nhớ ra chuyện kiếp trước.
Mà "định mệnh" đó, cũng khiến cho quan niệm của cậu nảy sinh xung đột với thế giới này.
Trong nhận thức của Tô Dục Chu, thế giới hẳn được chia ra làm hai loại giới tính nam và nữ, nhưng thế giới này lại không giống vậy.
Thế giới này chia giới tính ra làm ba loại ABO, sau đó dưới ba loại giới tính này mới chia ra hai kiểu hình là nam giới và nữ giới.
Đúng vậy, đối với người của thế giới này mà nói, những giới tính đó chỉ là sự khác biệt về đặc điểm bề ngoài thôi, bọn họ chuộng dùng pheromone, hay cũng chính là ABO để phân chia giới tính hơn.
Việc này từng khiến Tô Dục Chu sa vào hỗn loạn.
Vì trong quan niệm của cậu, ba và cậu là cùng một giới tính, còn chị và mẹ là một giới tính khác.
Nhưng trên thực tế, là một Alpha, cậu, mẹ và chị gái lại cùng giới tính, chỉ có ba là Omega, người khác phái duy nhất.
Với Tô Dục Chu vẫn còn bé xíu mà nói thì đây là chuyện chẳng thể nào hiểu được, nhất là khi Tô Lan định cho cậu và chị gái tắm chung.
Hồi tưởng lại những chuyện hồi bé từng làm để phản đối việc tắm chung bồn với mẹ, Tô Dục Chu không khỏi che mặt.
Đại khái là do quan niệm của đời trước đã ăn sâu vào tiềm thức nên dù đã đến đây sinh sống mười tám năm, cậu vẫn chưa thể phân biệt giới tính của người khác thông qua pheromone.
Cũng may là thể trạng của O chênh lệch khá nhiều với AB, chỉ nhìn bề ngoài đã có thể phân chia được.
Còn giữa A với B, ai có pheromone nồng hơn là A, còn pheromone nhạt là B, có là người lớn hay trẻ con thì cũng thế. Căn cứ vào những điều đó để đưa ra phán đoán nên mấy năm qua cậu sống cũng thuận lợi.
Trong lúc Tô Dục Chu còn đang miên man nghĩ ngợi, xe của cậu đã tới cổng bệnh viện.
Sau khi xuống xe, cậu đến phòng khám mình đã hẹn trước, chắc do là ngày thường nên hành lang không có nhiều người lắm.
Tô Dục Chu ngoan ngoãn ngồi xuống ghế dài, nhắn tin cho ba Tô báo đã bình an đến nơi, sau đó cất di động đi, chán chường ngó nghiêng bốn phía.
Cửa sổ phòng khám được lắp kính mờ đặc chế nên chỉ thấy được mơ hồ bóng người đang ngồi ngay ngắn trên ghế.
Nhìn vóc dáng thì đó hẳn là một người đàn ông cao lớn, không biết là xảy ra chuyện gì, bác sĩ nhìn bệnh án của anh, nhíu chặt hàng mày, trông như đang gặp phải vấn đề hóc búa.
"Túc tiên sinh, ngài đã suy nghĩ kĩ rồi chứ?"
Trong phòng khám.
Bác sĩ cau mày xác nhận lại: "Ngài thật sự muốn làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể?"
Người đàn ông ngồi trước mặt có mái tóc đen, cặp mắt đen láy, từ ngũ quan tuấn tú có thể thấy được sự sắc bén. Anh mặc âu phục màu xanh sẫm, vai rộng eo hẹp chân dài, phải cao đến 1m9.
Lúc anh vừa mới vào cửa, bác sĩ hoàn toàn không ngờ được rằng người này lại là một Omega.
Nhưng từ bệnh án của anh có thể thấy, hoàn toàn không có bất cứ nhầm lẫn nào, mà yêu cầu của vị Túc tiên sinh này cũng là phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể Omega.
"Có vấn đề gì sao?" Túc Khiêm nhíu mày nhìn ông, không hề cảm thấy đây là một chuyện quan trọng.
Sao lại không có vấn đề chứ?
Thấy dáng vẻ hờ hững của anh, bác sĩ chỉ biết im lặng.
Ông chân thành khuyên nhủ: "Việc cắt bỏ tuyến thể, dù có là Alpha hay Omega thì đều sẽ tạo thành tổn thương không thể nào chữa trị cho cơ thể, rất có thể sẽ còn khiến cho tuổi thọ bị rút ngắn."
"Ngài là một Omega cao cấp, hậu quả sẽ càng lớn."
"Nếu như ngài thật sự không muốn kết hôn thì có thể tiếp tục sử dụng thuốc ức chế, không nên coi sức khỏe của mình như trò đùa."
Bác sĩ đã gặp vô số người, đương nhiên nhìn ra được lí do khiến vị Omega trước mặt này muốn cắt bỏ tuyến thể, huống hồ từ bệnh án của anh cũng có thể nhìn ra được manh mối ---
Sử dụng thuốc ức chế trong thời gian dài, 27 tuổi nhưng chưa từng bị bất cứ Alpha nào đánh dấu, kể cả là đánh dấu tạm thời.
Ở trong một xã hội mà sau tuổi 22 tốt nghiệp đại học sẽ được chính quyền bố trí cho xem mắt thì trường hợp như vậy thật sự là rất hiếm.
Lúc này, bác sĩ đang xem bệnh án bỗng khựng lại.
"Bởi vì lạm dụng thuốc ức chế trong thời gian dài dẫn đến kì tình nhiệt bị hỗn loạn, cơ thể đã hình thành sức đề kháng nhất định với thuốc ức chế..."
Nói cách khác, thuốc ức chế cũng sắp trở nên vô dụng với vị Túc tiên sinh này.
Bờ môi mỏng của Túc Khiêm khẽ mím lại.
Nghe những lời lẩm bẩm của bác sĩ, bên tai anh lại vang lên giọng nói đầy tiếc nuối của ông nội:
"Tại sao con lại là Omega chứ?"
Đúng vậy, dù không phải là Alpha thì làm một Beta cũng tốt, tại sao hết lần này tới lần khác anh lại là Omega?
Với giới tính này, vận mệnh đã định sẵn dù cho anh có giành được bao nhiêu thành tựu thì cũng không bao giờ được thừa nhận.
Omega đã được định sẵn là phải kết hôn, phải được Alpha đánh dấu. Nếu không một khi bất ngờ tới kì, có thể sẽ gây ra những phiền phức không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng, muốn anh phải như các Omega khác, tiếp nhận sự thống trị của Alpha, đầu hàng trước pheromone của Alpha, thậm chí là đánh mất bản thân, trong đầu chỉ có chuyện giao phối, liệu anh làm được không?
Đương nhiên là không bao giờ.
Thế nên...
"Xin hãy giúp tôi cắt bỏ tuyến thể. Tất cả những hậu quả sau này, tôi sẽ tự gánh chịu."
Người đàn ông nhìn bác sĩ, ánh mắt quyết liệt vô cùng.
Khí chất lớn mạnh và uy thế này khiến cho người ta không thể từ chối yêu cầu của anh, và thậm chí cũng quên đi sự thật rằng anh là một Omega.
Bác sĩ nhìn anh, cuối cùng chỉ có thể thở dài: "Túc tiên sinh, anh hãy trở về suy nghĩ lại một chút."
"Một tháng."
Ông nói: "Nếu như một tháng sau anh vẫn không thay đổi quyết định thì hãy trở lại đây làm kiểm tra sức khỏe, tôi sẽ sắp xếp cho anh làm phẫu thuật."
"Giờ tôi sẽ kê cho anh chút thuốc ức chế."
Ngoài hành lang.
Tô Dục Chu không nghe được cuộc đối thoại trong phòng khám, nhưng vẫn có thể thấy được dáng vẻ thở ngắn than dài của bác sĩ cùng với nét mặt thương tiếc sâu sắc, không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn một hồi, cậu thu tầm mắt lại, hai tay ôm ba lô, có phần nhàm chán nghịch khóa kéo.
Cũng không lâu lắm, phòng khám mở ra, tiếng gót giày nện trên lớp gạch men vang lên, người đàn ông cao lớn bước ra ngoài.
Tô Dục Chu ngẩng đầu nhìn.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là bộ âu phục màu xanh sẫm ôm sát hàng thiết kế mà người kia đang mặc, trên cổ tay anh là đồng hồ nổi tiếng, chân cũng đi giày da hàng hiệu, chuẩn dáng vẻ của doanh nhân thành đạt giới thượng lưu.
Người này phải cao đến 1m9, cậu 1m85 vẫn thấp hơn một chút, dáng vẻ anh khôi ngô không tầm thường, vừa nhìn đã biết là A.
Hơn nữa còn là một A siêu ngầu.
Tô Dục Chu thầm đưa ra kết luận trong đầu, sau đó mới chợt ngửi được mùi hạt dẻ thoang thoảng.
Nghĩ đến vị hạt dẻ nướng, cậu vô thức nuốt một ngụm nước bọt, cặp mắt xinh đẹp cứ thế dán chặt lên người đàn ông đi ngang qua mình.
"Lạch cạch ----"
Có thứ gì đó rơi ra khỏi túi người đàn ông, nhanh như chớp lăn đến trước ghế dài Tô Dục Chu đang ngồi.
Tô Dục Chu trơ mắt nhìn, đợi người kia đi được thêm mấy bước, xác nhận anh ta không hề phát hiện thì mới kêu lên: "Vị tiên sinh kia, xin chờ một chút!"
Người đàn ông dừng bước, nghiêng người ngoái nhìn.
Tô Dục Chu ngẩng lên, vừa hay đối diện với cái nhìn của anh.
Người đàn ông kia có một cặp mắt đen thăm thẳm rất mê hoặc, nhìn từ góc độ này, gương mặt anh càng thêm tuấn tú khôi ngô, là nhan sắc hoàn toàn có thể debut làm siêu sao.
Tô Dục Chu khựng lại, đang định nói với anh rằng anh đánh rơi đồ, đã phát hiện người kia nhíu mày, đáy mắt hiện lên chút chán ghét.
"Thu lại đống pheromone đó đi, Alpha."
Nói rồi anh không thèm dừng lại, nhấc chân giận dữ bỏ đi.
Tô Dục Chu nhìn theo bóng lưng anh, hồi tưởng lại lời trách mắng vừa rồi, lúc này mới phát hiện hình như ban nãy mình đã không cẩn thận... Thả pheromone ra.
Nếu như cậu nhớ không nhầm thì hình như việc này được coi là một hành vi kɧıêυ ҡɧí©ɧ giữa các Alpha?