Tác giả: Đường Linh
Thời gian Mạnh Tử Hạo bắn tinh quá lâu, chờ đến khi xuất tinh xong, hoa huyệt của Đường Linh đều đã bị lấp đầy. Thanh thịt thô to chặn lại hoa huyệt, ngăn lại nồng đậm tϊиɧ ɖϊ©h͙. Đường Linh cảm thấy bụng mình hơi phồng lên.
"Cậu, cậu còn không mau rút ra"
Đường Linh cắn môi, hai vành mắt đỏ lên nức nở. Mạnh Tử Hạo trong lòng chửi rủa. Rõ ràng người con gái này đã hạ thuốc vào trong rượu của anh, hiện tại còn làm ra vẻ mặt uỷ khuất làm gì.
Giờ tác dụng của thuốc kí©ɧ ɖụ© cũng đã hết, anh cũng không muốn tiếp tục nhét phân thân vào trong huyệt của Đường Linh, nhanh chóng muốn rút côn ŧᏂịŧ ra, nhưng lại bị từng từng lớp lớp thịt mềm mại lại hấp dẫn, trực tiếp kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ to lớn.
"Tê~"
Mạnh Tử Hạo hít mạnh một hơi. Anh không ngờ hoa huyệt của Đường Linh lại khít đến nỗi côn ŧᏂịŧ của anh khó mà rút ra được.
Tuy nhiên, làm sao Mạnh Tử Hạo biết được Đường Linh đã cố tình siết chặt tiểu huyệt nuốt xuống côn ŧᏂịŧ. Cô ấy không phải là một xử nữ, và có rất nhiều cách để làm cho đàn ông dục tiên dục tử.
“Cô buông ra một chút!”
Mạnh Tử Hoàng nghiến răng nghiến lợi. Mồ hôi ướt đẫm, Vầng trán nổi đầy gân xanh.
"Tôi đã nới lỏng rồi. Cậu mau rút ra, bên trong thật trướng."
Kỹ năng diễn xuất của Đường Linh quá suất sắc, lúc này cô giống như một đóa sen trắng nhỏ bé đung đưa trong gió.
"Mẹ kiếp! Cậu kép chặt như vậy sao lão tử có thể ra ngoài ?"
Mạnh Tử Hạo không khỏi phát ra một câu văn tục. Cái miệng bên dưới của Đường Linh cắn chặt như vậy, bên trong lại nhiều nước mềm mại, tựa như đang được vô số chiếc lưỡi liếʍ mυ'ŧ.
Đường Linh cảm thấy côn ŧᏂịŧ trong lỗ hoa vừa cứng vừa nóng, sướиɠ đến mức vặn vẹo cánh mông.
“Tôi đã thả lỏng rồi.”
“Tách tách”
Đường Linh vừa nói xong, nước mắt liền trực tiếp rơi xuống.
Mạnh Tử Hạo nhìn thấy Đường Linh khóc thút thít. Một cảm giác thỏa mãn tà ác trào dâng trong lòng, cuối cùng không nhịn được mà bóp lấy eo cô gái tiếp tục xỏ xuyên.
"Cậu, sao cậu lại động! A ... mạnh quá ... mau rút ra ..."
Đường Linh đẩy mạnh bắp thịt trên người Mạnh Tử Hạo.
Mặc dù hai tay kháng cự, nhưng hai chân cô vẫn cố tình cọ vào hong eo rắn chắc, gầy gò của Mạnh Tử Hạo. Nhìn có vẻ như đang đem người đá ra, nhưng thực chất là dùng hai chân để kẹp thắt lưng hắn.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Tử Hạo chạm vào thân thể phụ nữ, làm sao có thể thoát khỏi sự dụ hoặc của Đường Linh.
"Im miệng! Là cậu cho lão tử uống thuốc kí©ɧ ɖụ©, đây chính là cái giá cậu phải trả! Hôm nay lão tử nhất định phải thao chết cậu! Xem lần sau còn dám bỏ thuốc lão tử không!"
Mạnh Tử Hoành nói xong, trực tiếp ghì xuống hai tay của Đường Linh. Bàn tay to màu đồng nắm chặt cặρ √υ' đang rung rinh của cô dùng sức bóp mạnh.
Mạnh Tử Hạo là đội trưởng đội bóng rổ của trường, bàn tay quanh năm suốt tháng rèn luyện mạnh mẽ kinh người. Anh nhào nặn cặρ √υ' trắng nõn, mềm mại của Đường Linh, phút chốc đã để lại vô số dấu tay.
Tuy nhiên, lúc này tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, e là anh đã quên mất lúc trước mình đã ghét Đường Linh như thế nào. Rõ ràng là cô là người phụ nữ khiến anh ghê tởm đến tột cùng, nhưng giờ phút này lại nóng lòng muốn thao cô đến chết đi sống lại.
Đường Linh đã lâu không làʍ t̠ìиɦ với một người đàn ông mạnh mẽ như vậy. Côn ŧᏂịŧ lớn của Mạnh Tử Hạo sống chết không ngừng va chạm. Những người đàn ông lần đầu tiên chạm vào cơ thể phụ nữ sẽ điên cuồng cày cáy như một con bò rừng.
Lỗ hoa nhỏ đã hoàn toàn bị thao lộng mở ra, côn ŧᏂịŧ dày cộp như chày sắt liều mạng đâm thọt. Dịch hoa trong suốt và tϊиɧ ɖϊ©h͙ dọc theo miệng hoa huyệt liên tục chảy ra ngoài.
Mặc dù Đường Linh muốn câu dẫn thân thể của Mạnh Tử Hạo, Nhưng điều này là chưa được. Thành công trong chiến lược hệ thống đề cập là chinh phục cả thể xác và tinh thần.
"Cậu buông tôi ra! Cậu phải không thích Tần Tuyết Nhi sao? Cậu làʍ t̠ìиɦ với tôi như thế này có xứng với cô ấy không?"
— phía sau thịt vẫn còn nhiều lắm—