“Đi xuống.”
Giọng nói của anh rể vừa trầm vừa lạnh, vừa nghe đã biết tâm trạng của anh đang ở bên bờ bùng nổ.
Mới vừa rồi anh năm lần bảy lượt cự tuyệt cô tới gần, nhưng cô vốn không thèm để ý, thậm chí còn ngang nhiên bò lên giường anh, anh có thể tính là phía bị sàm sỡ.
Nghe được mệnh lệnh, Tần Nùng vội vàng ném côn ŧᏂịŧ trong tay ra, hệt như kia không phải côn ŧᏂịŧ mà là một quả bom hẹn giờ, ném chậm chút thôi sẽ bị nổ tới tan xương nát thịt.
Mới vừa rồi khi cởϊ qυầи áo, cô đã ném quần áo của mình lên phía trên tủ đầu giường, chỉ cần bò vài bước là có thể lấy được. Nhưng trong lúc hoảng loạn, tứ chi của cô hoàn toàn cứng đờ, vốn không nghe được mệnh lệnh của đại não. Chỉ thấy chân cô vướng phải khăn trải giường, cả người đột nhiên té sấp về phía trước, ngã lên người anh rể.
Điểm chết người là lúc này cả hai đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, mà căn côn ŧᏂịŧ có kích cỡ kinh người của anh rể thật quá lớn, dưới sự tác dụng của thuốc nó vẫn luôn cương cứng.
Cô vừa ngã lên như vậy, cặρ √υ' cực lớn áp thật mạnh lên người anh rẻ, mà cây côn ŧᏂịŧ cứng rắn như sắt của anh rể cũng vừa lúc thọc vào giữa hai chân cô.
“A!!”
“Ưm!!”
Hai người đồng thời thở gấp rêи ɾỉ, Tần Nùng là bị dọa, còn anh rẻ là bị kẹp sảng.
“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!”
Tần Nùng vừa xin lỗi vừa hoảng sợ muốn bò lên khỏi người anh rể, nhưng hai đùi đã sớm bị chất lỏng sền sệt tưới tới ướt dầm dề.
Vào khoảnh khắc này, chất nhầy như biến thành thuốc bôi trơn tự nhiên, Tần Nùng mới vừa quỳ lên một chút đã bị trượt mà ngã ngồi trở về.
Trong lúc nhất thời, hạ thể hai người không hề bị ngăn cách mà kề sát lại với nhau.
“A…”
Tao huyệt ướt đẫm bị côn ŧᏂịŧ thô cứng đỉnh trúng khiến eo Tần Nùng mềm nhũn, ngay cả tiếng kêu sợ hãi cũng biến thành tiếng rêи ɾỉ mềm như bông.
Lý Thần Niên lạnh lùng nhìn cô em vợ lăn lộn trên người anh, sắc mặt đen tới sắp nhỏ ra mực. Vào một lần khi cô lại có ý đồ đứng dậy, Lý Thần Niên trầm giọng cản cô lại, nói: “Dùng chăn lau lau trước.”
Anh vốn đã bị người bỏ thuốc, thế mà cô em vợ còn chống trên côn ŧᏂịŧ anh hết mài rồi lại cọ, dù là thần tiên cũng không nhịn nổi. Nhưng Lý Thần Niên vẫn cắn chặt răng, ngay cả hừ cũng không hừ lấy một tiếng.
Được anh nhắc nhở, lúc này Tần Nùng mới tìm lại được chút lý trí, vội vàng kéo cái chăn mỏng bên cạnh qua lau lung tung ở giữa chân hai người.
Chăn bông tuy mềm mại, nhưng đối với dươиɠ ѵậŧ mẫn cảm nó vẫn có chút thô ráp, khi chà lau tạo ra cảm giác kịch liệt. Lại thêm động tác của Tần Nùng vốn không quá nhẹ nhàng, cho nên sau khi lau qua lau lại mấy lần, côn ŧᏂịŧ của Lý Thần Niên lại bị cọ tới càng to hơn.
Nháy mắt khi Tần Nùng rút mạnh chăn mỏng ra, đại côn ŧᏂịŧ vẫn luôn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cuối cùng cũng không nhịn được mà bắn nhanh ra.
Mặt Tần Nùng vốn ngay ở phía trên hông anh, côn ŧᏂịŧ vừa bắn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng lại sền sệt lập tức phun mạnh lên mặt lên cổ cô, độ ấm nóng kia khiến Tần Nùng trực tiếp choáng váng.
Cô không dám cử động dù chỉ một chút, tùy ý để tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông chảy từ trên mặt cô xuống, từng giọt từng giọt rơi trên đầṳ ѵú cao cao của cô.
Ông trời ơi, mau giáng một tia sét xuống đánh chết cô đi! Cô không muốn sống nữa!!!