Tỷ Phu Thành Kim Chủ

Chương 3

Quyết định xong, động tác cởi y phục của Tần Nùng cũng càng nhanh hơn. Không bao lâu sau người đàn ông đã bị cô lột sạch, toàn thân mềm nhũn mà tựa vào đầu giường. Tuy tứ chi anh không còn sức lực, nhưng côn ŧᏂịŧ dưới háng lại cứng tới kinh người. Tần Nùng tự cởϊ qυầи áo của mình ra, cúi người sờ lên, vừa sờ trúng đã bị sự thô tráng của anh dọa nhảy dựng. Côn ŧᏂịŧ thô to như vậy cắm vào thân thể cô hẳn sẽ rất đau.

Mệnh căn bị người khác nắm lấy, người đàn ông như từ bỏ chống cự, thở dốc mà mệnh lệnh: “Không cút thì liếʍ cho tôi.”

Tần Nùng nghĩ thầm, liếʍ thì liếʍ, cô mới không sợ.

Hít sâu một hơi, ngửi được mùi tanh nồng đặc biệt giữa háng người đàn ông, cô lại nuốt nuốt nước bọt, vươn mặt qua, trong bóng đêm há miệng ngậm lấy căn côn ŧᏂịŧ nóng bỏng cực đại kia.

Côn ŧᏂịŧ thật sự quá thô, qυყ đầυ cũng quá lớn, cô vốn không cách nào ngậm hết được, chỉ có thể vừa dùng đầu lưỡi liếʍ qυყ đầυ trơn ướt vừa dùng lòng bàn tay ma sát thân côn ŧᏂịŧ, trong lòng thầm kêu khổ. Côn ŧᏂịŧ của Liêu tổng lớn hơn côn ŧᏂịŧ của người yêu cũ cô không chỉ gấp bội, quả thật là muốn mạng.

Có thể là được cô liếʍ thoải mái, cuối cùng người đàn ông cũng ngừng giãy giụa, hô hấp nặng nề, mơ hồ mang theo tiếng than nhẹ, nghe cực kỳ gợi cảm. Tần Nùng há miệng liếʍ côn ŧᏂịŧ tanh tanh, hoa huyệt phía dưới lại không nhịn được chảy nước, ngứa tới khó nhịn. Vừa lúc chân anh đang đặt dưới hạ thân cô, cô không nhịn được vặn eo, để hoa huyệt của mình cọ xát qua lại trên đùi anh.

Trong lúc nhất thời, trong căn phòng tối tăm vang lên tiếng nước lép nhép, không khí cực kỳ da^ʍ mĩ mờ ám.

Lúc này đột nhiên di động của người đàn ông sáng lên, trên màn hình hiển thị có người gọi tới. Bởi di động đang được ném bên đùi người đàn ông, Tần Nùng vừa nhướng mày đã có thể thấy tên người gọi hiện trên màn hình --- Tần Ý.

Đáy lòng cô lộp bộp một tiếng. Tần Ý? Đây không phải tên chị gái cô sao?

Đúng lúc này, người đàn ông ngồi tựa vào đầu giường cũng nương vào ánh sáng trên màn hình điện thoại thấy rõ gương mặt cô gái đang liếʍ dươиɠ ѵậŧ của anh. Tiếp sau đó, người đàn ông sửng sốt hai giây, khó có thể tin mà mở miệng: “Tần Nùng?”

“A??” Tần Nùng mờ mịt ngẩng đầu, thầm nghĩ sao Liêu tổng lại biết tên cô?

Một trận sột soạt vang lên, người đàn ông sờ soạng bật đèn trên đầu giường. Tách một tiếng, đèn sáng lên, căn phòng vốn tăm tối cũng lập tức sáng ngời.

Trên giường, sau khi hai người đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thấy rõ gương mặt đối phương đều nghệch ra.

Người đàn ông thở dốc, ngực phập phồng, cắn răng nói: “Tần Nùng!”

Tần Nùng còn đang nắm côn ŧᏂịŧ của đối phương, ngây ra như phỗng, miệng mấp máy: “Anh… anh rể???”



Đây đúng là chuyện xấu hổ nhất Tần Nùng gặp được trong suốt 21 năm cuộc đời, xấu hổ không gì sánh nổi.

Rõ ràng cô vào phòng Liêu tổng, vì sao người nằm trên giường lại thành anh rể của cô Lý Thần Niên? Mà mới vừa rồi, trong lúc cô không thấy rõ tình huống đã ngậm lấy đại côn ŧᏂịŧ của anh rể vừa liếʍ vừa hút, lại còn dùng bàn tay nhỏ xóc lên xóc xuống giúp anh ấy! Mà lúc này, khóe miệng cô còn dính dịch thể sền sệt chảy ra từ qυყ đầυ, trên đùi anh rể cũng bị dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ trong tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của cô làm ướt đẫm, dưới ánh đèn, vùng ướt đẫm kia còn có thể phản quang!