Vợ Nhỏ Nhút Nhát, Chồng À! Anh Đừng Qua Đây

Chương 87

Mặc cho cô yếu ớt van nài, hắn cũng không thương tiếc dừng lại.

Người đàn ông khí lực cường tráng, sung mãn hạ cặp mông cô gái xuống và chạm vào côn ŧᏂịŧ to như con hải sâm của mình. Động tác nhanh chóng, hữu lực chưa hề ngắt đoạn.

Cô gái gục lên vai hắn ngay cả chút phản kháng cũng không có, cố gắng duy trì hô hấp. Nhưng mỗi lần cô ráng sức mà hít vào, hắn lại xâm nhập thật sâu. Đẩy vào tận cùng.

Cố Giai Lệ có cảm giác, cái đó sắp chọc thủng bụng của mình rồi Hắn bỏ cặp mông in hằn dấu tay của mình, vòng sang eo siết chặt rồi bắt đầu cường ngạnh đẩy hông.

Vén mái tóc dài có chút dinh dính mồ hôi chẳng còn nhận ra là của ai ra sau lưng, chôn đầu vào chiếc cổ nhỏ sớm đã chằng chịt dấu hôn mà gặm cắn.

” Hừ …” Cô nghe thấy tiếng rên rĩ đầy khó khăn của hắn, cùng lúc đó tốc độ bên dưới lại gia tăng.

Trong căn phòng phát ra ánh đèn mờ ảo, toả ra mùi hương hoan ái nồng đậm đến ngạt thở. Phát ra âm thanh khàn đặc của người đàn ông lấn át đi tiếng hơi thở yếu ớt của cô gái nhỏ Da thịt va chạm, đỏ mặt tía tai. Thân hình to lớn như con gấu của hắn hoàn toàn che lấp cơ thể của cô Hạ thân trương phình cực đại, hoa động nhỏ xinh đáng thương dường như không thể dung nạp nó vào bên trong. Vậy mà từng cú từng cú đều nuốt trọn.

Tống Tư Duệ cắn chặt răng, siết chặt như muốn xáp nhập cô cùng với bản thân của mình. Gò bồng căng tròn bị ép đến biến dạng.

Cố Giai Lệ cảm thấy vô cùng ngạt thở, nơi đó bị cưỡng ép ngốn vật thô dài kia ê ẩm đến khó chịu Nước mắt, mồ hôi hoà vào nhau rơi xuống cơ thể của gã đàn ông đang không ngừng đòi hỏi vô độ.

“Ừ.” – hắn gầm lên sau đó gia tăng tốc độ rồi nhanh chóng bay lên tận mây xanh.

Cô gục lên vai hắn, thở không ra hơi, giọng nói bình thường đã yếu ớt nay chẳng thể nghe được gì ” Đừ …ng … nữ.a … m…à..”.

Hắn không quan tâm, đè cô xuống giường rồi nắm lấy vật bành trướng kia để trước cửa động.

Cố Giai Lệ thấy hắn lại lần nữa đè lên mình, bất lực khóc lóc ” Huhu … cầu xin … a..nh …. dừng lại đi”..

Hắn xoáy thẳng vào gương mặt xanh xao của cô, giọng nói lạnh lùng cất lên ” Còn dám sử dụng thuốc ngủ nữa không”.

Cố Giai Lệ lập tức trả lời ” Khô…ng dùng nữa … không dùng … nữa ..”.

Hắn nâng cằm cô lên, ép buộc phải nhìn vào mình. Ánh mắt loé lên tia tàn độc.

” Nếu sau này em còn dám dùng, để tôi phát hiện thì dù em có ngất xỉu hay mệt chết đi nữa, tôi cũng chẳng quan tâm. Làm đến khi trời sáng mới thôi, nghe rõ chưa”.

Nước mắt cô chực trào, không thể ngừng lại. Dùng chút sức lực còn sót lại cật lực gật đầu thoả hiệp.

Hắn thu vật đang sưng đau về. Cuối cùng cũng tìm thấy người mà bản thân muốn cưng chiều, sao cô lại chọc hắn tức giận vậy chứ?.

Tống Tư Duệ không nói gì nữa, sắc mặt lạnh tanh khó đoán bế cô vào phòng tắm.

Chẳng còn thô bạo như lúc nãy, hắn dịu dàng đặt cô vào bồn nước ấm, dùng khăn lau khắp cơ thể mong manh. Sau khi đã sạch sẽ liền ẵm ai đó mê man đi ra ngoài.

Cố Giai Lệ trong miệng vẫn còn lầm bầm mong hắn màu dừng lại. Tống Tư Duệ nghe cô nói, con ngươi đen láy nhìn xa xăm Hắn ném cái chăn nồng đậm mùi vị tìиɧ ɖu͙© xuống đất, cẩn thận đặt cô lên rồi ra lệnh cho người hầu đem vào một chiếc chăn mới.

Âm thanh đồng hồ vang lên khiến cho cô giật mình tỉnh lại.

Đã trưa.

Cô nằm yên trên giường, nhớ lại sự kiện khủng khϊếp đêm hôm qua mà âm thầm rơi nước mắt.