“Hừ!”
Tô Nguyệt hừ một tiếng, nhưng rốt cuộc vẫn thỏa hiệp, cô ghé sát tai hắn, nói bằng âm lượng chỉ đủ để hai người có thể nghe thấy, “Em muốn tổng tài dùng… Dùng côn ŧᏂịŧ lớn thao em...”
Chỉ bằng một câu đơn giản, Tô Nguyệt cảm thấy nước giữa hai chân ngày càng nhiều , ướt đẫm, cô kẹp chặt hai chân, vành tai nhỏ nhắn trắng như ngọc đều bị mấy lời dâʍ đãиɠ này làm cho ửng hồng.
Tống Diên Kỳ kiềm nén du͙© vọиɠ nóng bỏng của mình, đặt nó ở miệng hoa huyệt, hắn nghiêng đầu ngậm lấy đôi môi mỏng của Tô Nguyệt, vươn lưỡi dài mềm mại quấy loạn, cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tô Nguyệt, hắn ưỡn thẳng thân dưới, côn ŧᏂịŧ đi vào một nửa.
“Hô…” Hai người đồng loạt hít một hơi.
Tống Diên Kỳ cũng không có tiếp tục chọc vào, mà ghé sát bên tai cô hỏi, “Côn ŧᏂịŧ lớn? Lớn cỡ nào? Hả?”
Tô Nguyệt biết, nếu cô không trả lời tốt câu hỏi này, chắc chắn côn ŧᏂịŧ sẽ không vào hết.
Bàn tay nhỏ bé của cô thăm dò nơi giữa hai chân, nắm lấy nó, Tô Nguyệt mị nhãn như tơ, suy nghĩ, cắn môi dưới nói, “Côn ŧᏂịŧ của tổng tài, là côn ŧᏂịŧ lớn nhất em từng thấy...”
“Thành thật lắm.”
Khi Tống Diên Kỳ bị nắm côn ŧᏂịŧ, hít một hơi, hắn ngừng thở, không Tô Nguyệt có thể làm ra hành động to gan như vậy, hắn ấn tay cô, cọ xát hai vòng trên côn ŧᏂịŧ, sau đó động thân, chọc côn ŧᏂịŧ vào tiểu huyệt Tô Nguyệt.
Dù có dâʍ ŧᏂủy̠ bôi trơn, nhưng khi côn ŧᏂịŧ cắm vào, vẫn cảm giác được vô cùng khó khăn.
“Ân, sao em còn chặt quá vậy?”
“Là do tổng tài quá lớn…” Tô Nguyệt khẽ mở miệng, du͙© vọиɠ bị trêu chọc đến đỉnh điểm, cô nâng một chân lên, chậm rãi cọ xát với mông Tống Diên Kỳ, gương mặt tươi cười cũng vô cùng đỏ ửng.
Khi côn ŧᏂịŧ cắm vào, hạ thể sưng đỏ vẫn còn cảm giác đau đớn. Cự vật xâm nhập làm tiểu huyệt rất nhanh đã chật cứng, co rút lại như muốn phun côn ŧᏂịŧ ra.
Tống Diên Kỳ chuyển động thân dưới không ngừng ép vào sâu bên trong, chỉ là đâm như vậy, đã sắp đâm tới cung khẩu của Tô Nguyệt, cô không biết là đau hay sướиɠ, giơ tay nắm chặt vai tổng tài, vách thịt non trong huyệt không ngừng mấp máy, chỉ cần côn ŧᏂịŧ cắm vào, đã khiến hai người có cực hạn kɧoáı ©ảʍ.
Tống Diên Kỳ bế Tô Nguyệt lên, cho hai chân cô kẹp leo mình, sau đó nâng mông cô lên, côn ŧᏂịŧ ra vào trong tiểu huyệt.
“Ân... A... Ân... ” Tô Nguyệt nghe tiếng phụt côn ŧᏂịŧ bị tiểu huyệt thọc vào rút ra, ngượng ngùng, cô cắn môi dưới, không muốn phát ra tiếng rêи ɾỉ, nhưng mà làm thế nào cũng không ngăn được, mỗi lần Tống Diên Kỳ thấy cô cắn môi dưới, sẽ cố ý rút côn ŧᏂịŧ ra, sau đó cắm vào thật mạnh, đâm cho cô rêи ɾỉ.