Ngay cả cái miệng nhỏ ở trên, cũng bị Tống Diên Kỳ ăn.Lưỡi dài dây dưa triền miên trong khoang miệng, côn ŧᏂịŧ va chạm không kiêng nể gì trong tiểu huyệt, tần suất vừa nhanh vừa tàn nhẫn, cắm Tô Nguyệt liên tục thở gấp, bụm mặt khóc.
"Ngô a, quá nhanh, đừng mà, anh thao em hỏng mất... Ô ô..."
Tống Diên Kỳ cúi người liếʍ nước mắt trên má cô, dỗ cô, rút côn ŧᏂịŧ ra, "Nhịn một lát, sắp xong rồi."
Dứt lời, không đợi Tô Nguyệt thở, côn ŧᏂịŧ cường tráng căng ra hai cánh thịt môi, phốc một cái lại đâm vào.
Tống Diên Kỳ cũng không đổi tư thế, hắn biết nếu tiếp tục như vậy, Tô Nguyệt sẽ ăn không tiêu, cho nên tốc chiến tốc thắng, không có bất luận kỹ xảo gì, chỉ là đơn giản thọc vào rút ra.
Trứng dái đánh lên mông nhỏ đàn hồi, phát ra tiếng vang bạch bạch bạch.
Cùng với tiếng kêu mềm mại của Tô Nguyệt, còn có tiếng vang côn ŧᏂịŧ thọc ra rút vào ở tiểu huyệt, thật sự là hòa âm dễ nghe.
Nhìn côn ŧᏂịŧ ra ra vào vào trong tiểu huyệt tiểu thư ký, hắn chỉ cảm thấy phía dưới càng cứng, thao lâu như vậy, tiểu huyệt Tô Nguyệt vẫn chặt như lúc mới vào, ngay cả thể dịch cũng không giảm bớt được cảm giác bị bao vây.
"A... Ân..." Tô Nguyệt ngẩng đầu, cao trào lần nữa trong kịch liệt giao hoan, lần này tiểu huyệt ngậm chặt côn ŧᏂịŧ, hắn không thể động, nhục bích chỉ có thể mυ'ŧ vào.
Chờ cô bình phục lại, Tống Diên Kỳ rên một tiếng, rút côn ŧᏂịŧ ra, hắn dùng tay vỗ về chơi đùa côn ŧᏂịŧ, một lát sau, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nùng bạch phun lên bụng nhỏ Tô Nguyệt.
Tô Nguyệt đã hoàn toàn hết sức, lát sau cô đã ngủ say.
Tống Diên Kỳ ôm cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ, nhưng cuối cùng hắn phát hiện đây không phải hành động sáng suốt, tắm rửa cho Tô Nguyệt xong, côn ŧᏂịŧ hắn lại cứng như gậy gỗ.
Một đêm này, vô cùng dài lâu đối với hắn...
Chờ khi Tô Nguyệt tỉnh táo lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau, cô cảm thấy cả người đều đau eo đau lưng đeo, giơ tay nhéo mũi, lát sau, Tô Nguyệt đã cảm nhận được kỳ lạ...
Cô nằm cạnh một người đàn ông, hai chân mở rộng, tiểu huyệt còn ngậm côn ŧᏂịŧ của người đàn ông, Tô Nguyệt động nhẹ, tiểu huyệt tự nhiên chảy ra thể dịch, ngay cả côn ŧᏂịŧ cũng dần dần thức tỉnh, bắt đầu trở nên cực nóng cứng rắn, lớn thêm vài phần.
Tô Nguyệt mơ màng không biết là thiệt hay mơ, mà khi cô ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt thâm thúy, sắc bén như ưng, nhưng so với khi bình thường, thêm một tia nhu hòa.
Tổng...
Tổng tài...
!!!
Tô Nguyệt cảm giác ngực hít thở không thông.
"Không ngủ thêm tí nữa?"
Tô Nguyệt vội vàng bò ra khỏi người Tống Diên Kỳ, nhưng quên mất côn ŧᏂịŧ còn cắm trong tiểu huyệt, cô ngồi xuống thẳng người, trọng tâm dừng trên côn ŧᏂịŧ, cơ hồ là vào thêm vài phần nữa, đâm cho hoa huyệt run run.