Lục Kiến Quân vẻ mặt ngưng trọng.
Sau tận thế, việc truyền tải thông tin gặp nhiều khó khăn.
Điều này đặc biệt đúng khi ở gần sương mù màu đỏ.
Máy bay không người lái đã mất đi tác dụng.
Ảnh chụp xong không còn rõ nét như trước nữa.
Những hình ảnh trên màn hình, đều là nhân viên điều tra liều nguy hiểm tính mạng của mình tới gần để dò xét, vì thế không ít nhân viên điều tra đã hi sinh tại trấn Phong Diệp
" Các vị hãy nhìn thật kĩ bức hình này 1 lần nữa"
Các bức ảnh được chụp từ nhiều góc độ trong khu vực sương mù đỏ. Có ảnh chụp không rõ ràng, nhưng đều có 1 điểm giống nhau đó là chụp ở khe hở vực sâu.
Lục Kiến Quân chỉ vào màn hình nói: " Theo tính toán của các chuyên gia, độ dài của vết nứt vực sâu này vượt quá một trăm năm mươi mét. "
" Cái gì! "
" Một trăm năm mươi mét! "
Tất cả các vị Lão Đại có mặt đều hơi biến sắc.
Có sự khác biệt về kích thước của các vết nứt vực thẳm, các vết nứt vực thẳm càng lớn thì càng có nhiều ma thú xuất hiện và càng cường đại.
Theo kích thước, các vết nứt vực thẳm thường được chia thành năm mươi mét, một trăm mét, một trăm năm mươi mét, hai trăm mét, v.v.
Hầu hết các vết nứt vực thẳm được phát hiện cho đến nay đều là độ sâu năm mươi mét, tức là chiều dài của vết nứt là hơn năm mươi mét, nhưng không quá 100 mét, nhưng lần này, nó là vực sâu cấp độ 150 mét.
Mọi người sắc mặt rất khó coi.
Các loại vũ khí nóng riêng lẻ , bình thường chỉ có thể đe dọa những con ma thú yếu hơn.
Một con ma thú thức tỉnh cấp 4 có thể gây ra rất nhiều thiệt hại cho quân đội, mà 1 vực sâu khe hở 150 mét............
Ai cũng không dám nghĩ.
Ngay cả một ma thú vượt xa thức tỉnh cấp 4, lần này cũng có thể xuất hiện.
" Liên quan đến vực sâu khe hở này, mọi người có ý kiến gì không."
Mọi người nhìn nhau, không có người nào trả lời.
Lục Kiến Quân có chút thất vọng, sau đó nói: " Vết nứt vực sâu này quá gần nơi ẩn nấp, uy hϊếp quá lớn. Ta quyết định chủ động tiêu diệt ma thú gần vết nứt vực sâu này. "
" Chủ động tấn công?! "
"Cái này quá mạo hiểm!"
" Chúng ta có thể thủ vững trên tường thành. "
" Bức tường thành? Bức tường thành bán thành phẩm này có thể chặn được làn sóng ma thú, nhưng ngươi có nghĩ rằng một khi đám ma thú tràn ra từ vết nứt vực thẳm, liệu chúng ta có thể ngăn chặn làn sóng bằng bức tường này không! "
Một số người muốn nói rằng có thể chống đỡ được, nhưng họ không thể nói bất cứ điều gì.
Tất cả những người cấp cao ở đây đều biết rằng một khi làn sóng ma thú bùng nổ, nó sẽ không phải là làn sóng ma thú bình thường, mà là sóng ma thú cấp hai, cấp ba, hoặc cao hơn nữa.
" Nơi ẩn nấp của chúng ta quá gần với vực thẳm. Đặc điểm của ma thú, như mọi người ở đây đều biết, sẽ bị thu hút bởi khí tức của con người. Trong mắt ma thú, hàng trăm nghìn người trong khu bảo tồn của chúng ta giống như một dĩa thức ăn chói mắt rực rỡ trong đêm, vô cùng thu hút. Hiện tại khe nứt vực thẳm vẫn đang tràn ra ma thú một khi số lượng ma thú tích lũy đến một mức độ nhất định, làn sóng ma thú sẽ bùng phát. Căn cứ vào khoảng cách giữa nơi trú ẩn và vực sâu khe nứt, làn sóng ma thú này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến nơi trú ẩn. Gây ra tác động dữ dội. "
" Có sự trợ giúp bức tường phòng thủ, quả thực có lợi thế. Nếu có thể ngăn cản lại được thì không sao, nhưng ai có thể đảm bảo rằng bức tường thành này có thể chặn được làn sóng ma thú? Ai có thể đảm bảo rằng trong số ma thú, sẽ không có con nào có sức mạnh có thể phá hủy bức tường thành.
" Hãy nghĩ về hàng trăm nghìn người sống sót sau lưng chúng ta. 1 khi chúng ta thất thủ sẽ là 1 tràng tai nạn lớn. "
" Để tôi nói về một thống kê khác. Thương vong của những người thức tỉnh nhiều gấp ba lần trước đây, mà người thức tỉnh thu nhập nguyên tinh, tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ không bằng một nửa so với trước đây. Tại sao lại như vậy, Tôi tin rằng các vị sẽ rõ. Nếu chúng ta không thể đề phòng và quét sạch đám ma thú, tình hình nơi ẩn nấp của chúng ta sẽ ngày càng trở nên nguy hiểm. "
Lục Kiến Quân nói xong.
Toàn trường đều im lặng.
Bọn hắn không phải là kẻ ngốc, cũng không phải nhìn đoán không ra, chỉ là........
Lâm Vi ngồi phía trước bỗng nhiên lên tiếng.
" Tổn thất thì sao? Đừng quên, trước đây có một sư đoàn ở phía bắc tiến sâu vào khu vực khe hở. Cả sư đoàn gần như bị tiêu diệt. Không biết tướng Lục Tướng Quân có nhớ sự việc này không."
Lục Kiến Quân nhìn xung quanh, trong mắt nhìn phản ứng của mọi người, cuối cùng ánh mắt vẫn ở trên người Lâm Vi " Đương nhiên là nhớ, nhưng đừng quên, lần này vực thẳm rất gần, cũng không cần kéo dài chiến tuyến, cũng không có ở xa tác chiến. Về phần tổn thất? Ta hoàn toàn chịu trách nhiệm! Quân của ta sẽ đóng vai trò chủ lực trong cuộc tấn công này, nhưng tôi cũng mong rằng các vị có thể xuất ra người, cùng chung tay cộng tác với nhau."
" Không ai muốn điều gì đó xảy ra với nơi trú ẩn. "
Anh ta liếc nhìn Lâm Vĩ thật sâu.
Nơi ẩn nấp Lâm Đông, quân đội thiết giáp thực sự, chỉ có quân đội dưới sự chỉ huy của Lục Kiến Quân.
Nhưng trước tận thế, những người cấp cao khác đều là cường giả cường đại, dưới tay bọn họ cũng đã có người của chính mình.
Sau tận thế, những ông chủ lớn này lần lượt chiêu mộ người, theo đó thành lập quân đội, thành lập một đội ngũ mạnh.
Xét về trang bị và sức mạnh tổng thể, quân đội của Lữ Kiến Quân chắc chắn là mạnh nhất.
Nhưng khi nói đến số lượng người thức tỉnh, nó không nhất thiết phải có số lượng quân lớn nhất.
Quân đội tuyển dụng những người có yêu cầu cao và thường yêu cầu nhiều cuộc kiểm tra khác nhau, nhưng một số cao từng cấp cao ai đến cũng không từ chối
Mọi người đều biết sức mạnh của con ma thú sinh ra từ vết nứt ở vực sâu 150 mét. Một khi một số ma thú đáng sợ phá vỡ các bức tường của nơi trú ẩn, việc mất nơi trú ẩn chắc chắn sẽ rất lớn.
Những vị cấp cao không muốn bất cứ điều gì xảy ra với nơi trú ẩn.
Nhưng cũng vì vậy, bọn họ càng không muốn đội quân của mình xuất hiện tổn thất.
Vì Lục Tướng Quân sẵn sàng làm quân chủ lực, nên từng người một bày tỏ sự ủng hộ của họ.
Ngay sau đó, sau khi thảo luận về kế hoạch tấn công khe nứt vực sâu, cuộc họp kết thúc , các nhà lãnh đạo cấp cao rời đi.
Phòng họp trống trơn.
Trên máy chiếu chỉ còn hình ảnh của Thị trấn Phong Diệp, trông thật hoang tàn.
" Khục khụ khụ..."
Lục Kiến Quân không khỏi ho khan, hắn không phải là người thức tỉnh, ở tuổi này thân thể càng ngày suy nhược.
Một khi tâm trạng thay đổi lớn liền sẽ dẫn bệnh tình cũ tái phát.
Sau lưng đội trưởng cảnh vệ biến sắc, vội vàng tiến lên, vuốt sau lưng Lục Kiến Quân, " Thủ trưởng, ngươi trước uống miếng nước đi. Không đáng vì những người này tức giận. "
Vẻ mặt Lục Kiến Quân chậm lại, nhìn về phía đám người đang rời đi ở cửa, " Ta không tức giận, chỉ là cái này thảm họa đang treo trên đầu chúng ta, nhưng từng người một chỉ quan tâm đến bản thân họ. Nếu điều này tiếp tục tiếp diễn, nền văn minh nhân loại, nơi ẩn nấp của chúng ta, sẽ gặp nguy hiểm! "
" Thủ trưởng, vẫn có người biết chuyện, ngài cũng không cần quá lo lắng."
Tại cuộc họp vừa rồi, còn có các giám đốc điều hành cấp cao ngay từ đầu đã bày tỏ sự ủng hộ, chẳng hạn như Phó chủ nhiệm Viện Hàn lâm Khoa học, Thư ký Vương ...
Nhưng tương tự, một số người đứng đầu là Lâm Vi luôn bí mật thực hiện những động thái nhỏ.
Đội trưởng đội cận vệ biết rằng trong thời gian này, thủ trưởng đã làm việc chăm chỉ lo cho nơi ẩn nấp, mái tóc của ông đã bạc đi rất nhiều.
" Thủ trưởng hay là chúng ta ..." Hắn hoa tay ra hiệu.
" Không. " Lục Kiến Quân dứt khoát từ chối, " Nếu vấn đề có thể giải quyết dễ dàng như vậy, thì không thành vấn đề."
Lục Kiến Quân không phải là 1 người cổ hũ.
Gϊếŧ chết Lâm Vi, nếu có thể giải quyết được vấn đề, hắn sẽ làm không chút do dự.
Đáng tiếc
Không khó để gϊếŧ Lâm Vi, cái khó là làm thế nào để đảm bảo rằng không có hỗn loạn trong nơi trú ẩn.
Lâm Vi làm ông chủ Lâm Thành vùng lãnh thổ này, toàn bộ nơi ẩn nấp bắt đầu xây dựng, rất lớn 1 bộ phận đều do hắn chủ đạo.
Hầu hết thức ăn trong mái ấm Lâm Đông cũng đều nằm trong tay Lâm Vi.
Vẻn vẹn như thế cũng không đáng sợ
Điều khủng khϊếp là sau khi nắm giữ mấu chót lương thực về sau, trong tay hắn lại nắm trong tay quyền lực vô cùng mạnh mẽ.
Lục Kiến Quân đã cử người đến thăm dò qua.
Bên cạnh Lâm Vi, có một người Thức tỉnh cường đại, không hề yếu hơn so với đội trưởng thị vệ bên cạnh.
Hắn biết rõ hơn rằng Lâm Vi có rất nhiều người người ẩn giấu, những người này được bố trí trong các phòng ban quan trọng khác nhau của mái ấm Lâm Đông
Lục Kiến Quân ngừng suy nghĩ về điều đó, thay vào đó đặt suy nghĩ của mình vào vết nứt vực thẳm.
Bất kể như thế nào, sự an toàn nơi trú ẩn không thể bị mất.