Đến Ăn Món Thịt Ngọt Ngào Nào

Quyển 5 - Chương 5

Chương 5: Cứng đến đau đớn, cuối cùng cũng được đâm vào động nhỏ của nữ nhi (1)

Editor: Wookie

***

Nước trong thùng ngày càng lạnh, sợ nữ nhi bị cảm lạnh, Triệu Phong vội vàng ôm Triệu Tú Uyển vào người, kéo khăn khô trên bình phong cẩn thận lau những giọt nước trên người nàng.

Triệu Tú Uyển ỷ lại ôm cổ Triệu Phong, sau khi đạt cao trào, cả người nàng bủn rủn yếu ớt.

Làn da trần của nàng run lên khi chạm vào luồng khí mát lạnh, nàng càng ôm chặt hơn thân thể ấm áp của phụ thân mình.

Triệu Phong bế nàng lên giường, dùng ánh mắt thiêu đốt ngắm nhìn cơ thể nhỏ nhắn và thanh tú của nàng.

Làn da non nớt bởi vì kɧoáı ©ảʍ mà gần như nhiễm một lớp ửng hồng quyến rũ, đôi mắt đen ngấn nước ngây thơ nhìn hắn đầy tín nhiệm.

"Phụ thân..." Triệu Tú Uyển xấu hổ kẹp chặt hai chân của mình, nhưng hai chân vẫn còn ướŧ áŧ, toàn bộ đều là dâʍ ɖị©ɧ chảy ra từ trong lỗ nhỏ.

Triệu Phong mân mê hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nữ nhi. Cơ thể cường tráng khống chế sức lực đè lên người nàng, hai đùi đẩy hai chân đang khép chặt của nàng ra mà chìm vào trong.

Có thể nói là ôm chặt lấy thân thể nữ nhi, hắn yêu thương mơn trớn vuốt ve làn da non nớt trên cơ thể nàng, trêu chọc: "Uyển nhi đúng thật là một đứa trẻ được tạo ra từ nước. Không chỉ âʍ ɦộ đầy đặn mọng nước, mà ngay cả làn da của con cũng như có thể ép ra nước."

Đôi má của Triệu Tú Uyển đỏ bừng lên, xấu hổ. Nàng giãy dụa tránh nụ hôn của Triệu Phong, đáng tiếc không có mấy tác dụng.

Nàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình thành nắm đấm, đánh nhẹ vào ngực Triệu Phong vài cái, trách cứ người hắn: "Phụ thân vừa về đến phủ đã ức hϊếp Uyển nhi rồi."

Hắn nắm lấy tay Triệu Tú Uyển đưa lên trên môi hôn.

Cây gậy nóng rực bừng bừng du͙© vọиɠ của Triệu Phong đâm lên giữa hai chân của nữ nhi: "Uyển Nhi thật sự trách nhầm ta rồi, không biết vừa rồi là âʍ ɦộ của ai ướt đẫm không không ngừng phun ra nước." Nói xong, hắn còn có ý dùng gậy thịt chọc chọc vào giữa hai chân của nàng.

Nghe vậy, hai mắt Triệu Tú Uyển đỏ bừng, biến thành mắt thỏ, tức giận quay đầu không thèm nhìn Triệu Phong: "Rõ ràng là người... bắt nạt người ta! Con ghét phụ thân!”

Triệu Phong hạ thấp người, làm cho l*иg ngực cường tráng của hắn ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của Triệu Tú Uyển.

Nghe thấy lời nói hờn dỗi của nàng, hắn thấp giọng cười, mở miệng như trừng phạt, cắn đầṳ ѵú hồng của nàng, liếʍ láp: "Uyển nhi thật sự hiểu lầm phụ thân rồi. Ta đã hết lòng cố gắng làm cho Uyển nhi vui. Hóa ra lại làm cho Uyển nhi cha yêu nhất khó chịu." Giọng nói của hắn cũng mang theo chút buồn bã và tự trách.

Quả nhiên, không muốn để phụ thân yêu thương của mình buồn bực, Triệu Tú Uyển lập tức đầu hàng.

Nàng do dự ôm lấy cổ Triệu Phong, thân mật cọ cọ, ấp úng giải thích: "Không phải là không thoải mái, chỉ là... Chỉ là người làm nhanh quá Uyển Nhi chịu không nổi..." Lời nói càng lúc càng trầm thấp.

Được nữ nhi bảo bối thừa nhận, Triệu Phong khẽ cười, tiếp tục dụ dỗ: "Phụ thân không ở đây mấy năm nay, Uyển nhi có bao giờ nhớ đến ta không?"

Triệu Tú Uyển nhớ lại tám năm cô đơn, hai mắt lại đỏ lên, lưu luyến ôm chặt lấy Triệu Phong, hai chân dang ra quấn chặt lấy eo Triệu Phong như khi còn nhỏ.

Nàng không hề biết hành động này khiến mang đến cho Triệu Phong không biết có bao nhiêu kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Giọng nói nàng run lên, không giấu nổi sự nghẹn ngào: "Đương nhiên, Uyển nhi đều ngày ngày đêm đêm nhớ người, thật may... thật may người đã bình an vô sự trở về."

Triệu Phong kìm nén những ham muốn đang trào dâng của mình, nhưng cũng thở dài, xúc động ôm chặt lấy cơ thể non nớt trong vòng tay: "Ta đã hứa với Uyển nhi sẽ không bao giờ rời xa nữa. Vĩnh viễn ở bên cạnh con, nhìn con thành thân, sinh con."

Nghe vậy, Triệu Tú Uyển lập tức bị kéo về thực tại, sự tức giận không nói nên lời dâng lên trong lòng, cô mím môi, im lặng một lúc lâu mới nhẹ nhàng dịu dàng nói: "Uyển nhi... Uyển nhi chỉ muốn vĩnh viễn ở bên cạnh người thôi, không muốn thành thân sinh con. Uyển nhi không muốn rời xa người đâu. Phụ thân, đừng đuổi Uyển nhi đi mà. "

Triệu Phong nghe thấy tiếng khóc của nữ nhi mà lòng đau nhói, hắn vội vàng dỗ dành thiếu nữ trong vòng tay: "Không đi thì không đi, sao ta nỡ để Uyển nhi đi? Không phải Uyển nhi đã nói sẽ làm tân nương của ta sao?"