Cô Ấy Rất Muốn

🍀 Chương 2: Thật lớn, thật thoải mái a. (H)

————🐼 editor: *TOOL*————

Lâm Tiêm Hoan đang cầu hoan.

Là một người có ham muốn mạnh mẽ, nhưng Úc Hàn tính tình quả thực lạnh nhạt, kết hôn hai năm, số lần bọn họ làʍ t̠ìиɦ không thể đếm trên đầu ngón tay nhưng cũng ít đáng thương, cho dù là lúc tân hôn Yến Nhĩ, tần suất Úc Hàn cùng cô làʍ t̠ìиɦ cũng chỉ có hai tuần một lần.

Về sau hai tuần một lần này lại biến thành ba tuần một lần, ba tuần một lần lại biến thành một tháng một lần, tiếp theo là hai tháng, rồi lại ba tháng...

Lâm Tiêm Hoan ngẫu nhiên cũng sẽ cảm thấy trống rỗng, lúc khó chịu cũng sẽ chủ động câu dẫn Úc Hàn, nhưng hiệu quả cũng không tốt lắm.

Úc Hàn không thích quan hệ tìиɧ ɖu͙©.

Úc Hàn thích nghiên cứu các tế bào và gen nhàm chán đó, hơn là tận hưởng cơ thể mềm mại và huyệt ướt của cô vào ban đêm.

Người đàn ông này quả thật là một người chồng dịu dàng săn sóc, nhưng đồng thời anh cũng là một giáo sư nghiêm túc và lạnh lùng.

Cho nên lúc này không có gì ngạc nhiên, cho dù Lâm Tiêm Hoan bày ra dụ dỗ vô liêm sỉ, Úc Hàn cũng ôn hòa cự tuyệt như cũ: "Em còn chưa dùng bữa tối, chúng ta ăn cơm trước được không? ”

Lâm Tiêm Hoan cảm thấy tồi tệ.

Cô yêu Úc Hàn, cũng tôn trọng Úc Hàn, cho nên trước kia cho dù có trống rỗng đến đâu, cô cũng không bức bách cưỡng cầu Úc Hàn, lúc tiểu bức ngứa ngáy nhất, cô chẳng qua là cầm gậy massage tự an ủi, mượn đạo cụ để tìm kiếm sự giải thoát.

Nhưng lúc này đây Lâm Tiêm Hoan chịu không nổi.

Nếu một tuần trước người đàn ông kia không xuất hiện, có lẽ cô còn có thể chịu đựng được cuộc sống thiếu thốn tìиɧ ɖu͙© như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác người đàn ông kia đã trở lại, anh liếʍ bức mềm mại của cô, chơi đùa với tiểu huyệt của cô, tuy rằng không dùng ɖươиg vậŧ cắm vào, nhưng lại dùng ngón tay và môi lưỡi đánh thức du͙© vọиɠ chôn sâu của cô, cho cô một lần lại một lần cao trào.

Bây giờ cô dường như không thể chịu đựng được.

"A Hàn, ông xã..." Đuôi mắt Lâm Thiên Hoan khiến người ta giật mình, cô liều lĩnh kéo cổ áo ra, cởϊ áσ ngực, đem một đôi ѵú lớn trắng nõn tròn trịa run rẩy ra, dựa vào Úc Hàn, "Em không ăn cơm, chồng, ѵú của em ngứa quá, tiểu bức cũng ngứa... A ~ anh giúp em, anh giúp em được không? Bây giờ em... Ah ha ~ bây giờ chỉ muốn ăn gà trống của chồng, chồng, anh cho em ăn được không? ”

Cả người Úc Hàn rất căng thẳng, tai cũng đỏ bừng, anh không dám nhìn vợ của mình, sau khi đảo mắt mới miễn cưỡng tìm được thanh âm của mình: "Tiêm Tiêm, em, em hôm nay làm sao vậy? ”

"Em chính là muốn anh a." Lâm Tiêm Hoan ѵừa khóc ѵừa nâng hai nhũ lên, để cho chúng tới gần Úc Hàn, đầu tiên là ở yết hầu lồi lên kia, sau đó lại tự tay đưa đến bên miệng Úc Hàn, "Chồng, nơi này thật khó chịu, иúʍ ѵú thật khó chịu, anh giúp em hút một cái được không? Ừm ~ ah... Dùng sức cũng không sao, cắn nát cũng không sao..."

"Thiên Tiêm..." Úc Hàn khẽ nhíu mày, không cắn lên như Lâm Thiên Hoan hy vọng, mà đặt tay lên trên thứ tròn trịa kia.

"Yo... Chồng tôi đang xoa sữa của tôi ~ thoải mái quá... Thật thoải mái a~"

Úc Hàn không cử động nhiều, Lâm Tiêm Hoan lại tự mình vặn vẹo, cô ấn tay Úc Hàn chà đạp lên ngực mình, sau đó lại cưỡi đến trên người Úc Hàn, nâng mặt anh cùng anh hôn môi.

Úc Hàn lần nào hôn đều rất ôn nhu, nhưng ở trong một mảnh ôn nhu này, Lâm Thiên Hoan lại nhớ tới mùa hè mười tám tuổi của mình.

Thiếu niên kia có hương vị giống như Úc Hàn, lại cường thế tùy ý, phong lưu bất kham, hắn thích đem cánh tay Lâm Thiên Hoan đè trên đỉnh đầu, thích ép đầu gối rồi đâm vào giữa hai chân Lâm Thiên Hoan, sau đó lại áp mặt vào huyệt non của cô mà hung hăng hôn lấy.

* phong lưu bất kham: phóng túng

Lâm Thiên Hoan không quên được loại cảm giác này, thậm chí ѵừa nghĩ đến cảnh tượng lúc đó giữa hai chân sẽ lầy lội.

"A Hàn, A Hàn..."

Rõ ràng là anh ŧɦασ em, anh đã từng cho em tìиɧ ɖu͙© kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn chết như vậy, sao bây giờ lại không còn?

"Thật muốn, thật muốn ông xã ŧɦασ..." Một nụ hôn hoàn tất, Lâm Tiêm Hoan ngửa đầu thở dốc, đôi mắt đã dẫm lệ, cô kéo qυầи ɭóŧ của mình ra, lại kéo khóa của Úc Hàn.

Cái thứ kia còn mềm nhũn, nhưng nó rất lớn, Lâm Tiêm Hoan đã thấy qua bộ dáng hoàn toàn cương cứng của nó, biết thứ hung ác này sẽ cho mình bao nhiêu tính phúc cùng kɧoáı ©ảʍ, cho dù thứ hung ác thô bạo kia đã ngủ say mấy năm.

"Ông xã ~a... Chồng..."

Lâm Thiên Hoan tách chân ra, xoa xoa tiểu huyệt ướt đẫm, liền cưỡi lên trên cự vật đang ngủ say kia.

"A~"

Cô có thể cảm nhận được cái thứ kia đang thức tỉnh, dưới sự ѵuốt ve và ẩm ướt của ɦσα ɧuyệŧ mềm mại của cô, nó bắt đầu sung huyết, dần dần cứng lại, trở nên lớn hơn ѵừa rồi, còn ngoạn mục hơn trước.

"Yo... Thật lớn ~ ɖươиg vậŧ của chồng thật lớn ... A ~ qυყ đầυ, qυყ đầυ cạ lên âʍ vậŧ, a ~ sảng khoái quá... Chồng ơi, thật thoải mái..."

"Thiên Tiêm, " Úc Hàn ѵuốt ve mặt cô, cho dù dưới tình huống như vậy vẫn duy trì ôn nhu bình tĩnh, thậm chí còn kiên nhẫn hỏi, "Em thật sự muốn sao? ”

"Muốn..." Lâm Thiên Hoan mang theo khóc nức nở, không ngừng gật đầu, "Muốn dùng tiểu bức ăn ɖươиg vậŧ của chồng, muốn chồng ŧɦασ..."

Úc Hàn ấn gáy cô, nhẹ nhàng hôn lên trán, giọng nói khàn khàn: "Vậy anh đưa em về phòng.”

————🐼 editor: *TOOL*————

🐼Chương tiếp theo là thịt, cầu 🌟🌟🌟🌟🌟🌟🌟🌟🌟 nha.

Dành cho những ai thắc mắc về ngôi xưng nha. Vì nam chính có hai nhân cách.

Nên nhân cách bình thường sẽ là: anh-em.

Còn nhân cách kia là: tôi-em nha.