Ra Vẻ Đạo Mạo

Chương 16: Mất khống chế

Tối thứ sáu Mạnh Phàm coi như thực hiện nghĩa vụ mà theo thường lệ đến nhà họ Lư.

Nhận thấy trong quá trình bàn giao công việc ở thành phố B xuất hiện kha khá vấn đề, hắn và Lư Minh Hoa thương lượng đến tận khuya, Từ Diệp cũng phải đến thúc giục hai lần.

"Mạnh Phàm à, công việc không phải cứ một ngày là xong, đừng có lúc nào cũng làm việc liên tục như thế. Lão Lư ông cũng vậy đấy, mười một giờ rồi còn chưa cho Mạnh Phàm về ngủ nữa!" Từ Diệp oán giận nói, "Hôm nay thức đêm cho đã rồi đến mai lại bảo ngực đau đi!"

"Công việc hỏng hết cả nó còn có tâm trạng đi làm việc khác à?!" Lư Minh Hoa nhíu mày: "Hơn nữa đây không phải là nhà nó à? Nó về đâu, về cái chỗ đó à?"

Mạnh Phàm rũ mắt cất điện thoại đi: "Ngày mai con có lịch đi khám sức khoẻ. Phải dậy sớm, nên hôm nay con không ở lại đâu."

"Ôi chao Mạnh Phàm có chỗ nào không khỏe à con?"

"Cảm ơn dì Từ đã quan tâm, nhưng mà chỉ là khám sức khỏe định kỳ thôi."

"Phải chú ý sức khỏe nhé. Ba con lo cho con lắm đó."

Mạnh Phàm mỉm cười đầy trào phúng quay lưng lại mặc áo khoác, sau đó bình tĩnh quay sang gật đầu với Lư Minh Hoa một cái: "Con đi đây thưa ba. Tạm biệt dì Từ."

Lư Minh Hoa còn có điều muốn nói nhưng lại bị Từ Diệp ngăn lại bảo gì đó, không kịp cản bước Mạnh Phàm.

Sau khi vào đông cây cối dọc hai bên đường đã bắt đầu trụi lá.

Đã gần mười một giờ đêm nhưng trên đường xe cộ vẫn tấp nập, Mạnh Phàm bực bội nóng nảy mà nhấn còi mấy phát cho hả giận. Thứ sáu này tài xế phải đi tham dự chương trình tương tác giữa cha mẹ và con cái cho đứa nhỏ trong nhà, Mạnh Phàm chỉ đành cho người ta nghỉ sớm, tự mình lái xe về lại căn hộ.

Điện thoại có tin nhắn đến, vừa mở ra xem lại thấy là mấy vấn đề vặt vãnh trong công ty, Mạnh Phàm nhíu mày tắt nguồn điện thoại rồi ném nó ra sau ghế.

Mấy chiếc xe như rùa bò mà nhích từng chút một trên cao tốc thành phố, Mạnh Phàm đan tay vào nhau gác trên tay lái, thế giới bên ngoài xe nhộn nhịp huyên náo, người người nhộn nhịp qua lại trên đường, thỉnh thoảng trong đám người đông đúng còn vang lên từng chuỗi hoan hô. Các cửa hàng dọc đường treo đầy bảng khuyến mãi 11-11. Dường như cả thế giới đều đang ăn mừng ngày lễ.

Nhìn đường phố rực rỡ ánh sáng, Mạnh Phàm khẽ thở dài, lại cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn của thư ký Vương.

Về được đến nhà cũng đã là mười một giờ rưỡi.

Mạnh Phàm mệt mỏi vô cùng, hắn muốn nghỉ ngơi, nhưng vẫn phải vào phòng làm việc mở máy tính bắt đầu xử lý công việc. Vương Khả vẫn chưa ngủ, thấy Mạnh Phàm bận rộn công tác bèn vào bếp nấu cho hắn bát cháo. Cháo trắng cho thêm ít thịt nguội thái hạt lựu, rắc thêm tí vừng và hành lá xắt nhỏ, tỏa ra mùi thơm nức mũi.

Mạnh Phàm vừa ăn cháo vừa nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính: "Em đi ngủ trước đi. Chắc tôi còn lâu lắm mới xong."

Vương Khả ngoan ngoãn đi ra ngoài. Đến khi Mạnh phàm xong việc tắm rửa sạch sẽ lên giường thời mới phát hiện Vương Khả vẫn còn đang chui trong ổ chăn chơi điện thoại.

Mạnh Phàm vạch qυầи ɭóŧ anh ra nhéo một cái lên bờ mông căng tròn của anh: "Sao còn chưa ngủ nữa?"

"Chờ Mạnh tiên sinh lên ngủ cùng em mới ngủ ngon được đó." Vương Khả cất điện thoại di động đi, thò tay tắt đèn ở đầu giường.

Mạnh Phàm ôm lấy Vương Khả, bàn tay xoa tới xoa lui trên cặp mông của anh: "Sao lúc nào em cũng nói ngọt được thế."

Vương Khả hơi dừng lại một chút: "Mạnh tiên sinh cảm thấy em nói lộ liễu quá ạ?"

"Rất lộ liễu luôn, nhưng mà tôi thích nghe."

Giọng Vương Khả xen lẫn tiếng cười: "Vậy ngài thích nghe cái gì đây?"

Trong bóng tối không nhìn thấy rõ mặt, Mạnh Phàm mới dần thả lỏng: "Khẳng định năng lực làm việc của tôi, khích lệ tôi, kiểu như vậy đó."

"Ây... Ngài vậy là làm khó em rồi. Em đâu có hiểu mấy thứ ngài làm, muốn khen ngài phỏng chừng còn phải học thêm hai chục năm nữa." Vương Khả dường như rất khổ sở, "Đến lúc đó thì ngài đã tài giỏi hơn nhiều rồi, em khen không nổi nữa đâu."

Mạnh Phàm bật cười. Hắn ôm Vương Khả hôn anh một cái, chợt cảm khái: "Dẫn em đến thành phố B là quyết định chính xác nhất mà tôi từng đưa ra."

Vương Khả thở dài: "Ngài xem kìa, ngay cả nói ngọt ngài cũng giỏi hơn em rồi."

Vương Khả quá mức ngọt ngào, Mạnh Phàm trực tiếp nâng gáy Vương Khả hôn sâu một cái, hắn nằm phủ lên người anh, đầu lưỡi cạy mở răng anh, liếʍ lên hàm trên của anh, quấn lấy cái lưỡi của anh, trao một nụ hôn sâu say đắm lòng người.

Sau khi chấm dứt nụ hôn nồng nhiệt Vương Khả có hơi rối loạn hô hấp, Chờ Mạnh Phàm xong cởϊ áσ ngủ anh đã vươn tay ôm lấy vai hắn, triền miên ve vuốt bờ vai dày rộng rắn chắc của Mạnh Phàm, bàn tay thuận theo đường cong của vai trượt xuống nhẹ nhàng mơn trớn trên cánh tay hắn.

Mạnh Phàm lấy thuốc bôi trơn đổ ra ngón tay ngoáy một vòng ở nơi bí ẩn đằng sau Vương Khả. Vương Khả mở chân ra, vòng quanh eo Mạnh Phàm. Ngay tại khoảnh khắc Mạnh Phàm vừa đâm vào trong anh cũng phát ra một tiếng thở dài đầy thỏa mãn.

Trong phòng tắt đèn tối thui, trong không khí tràn ngập hơi nóng và mùi vị của tìиɧ ɖu͙©, có một chút ngọt, nhưng phần lớn vẫn là cảm giác ẩm ướt tỏa ra từ hơi thở, Mạnh Phàm đè lên người Vương Khả dịu dàng mà làm anh, Vương Khả bị đâm tới không thể không trở tay chống lên thành giường mới không bị đυ.ng đầu, anh sướиɠ đến không biết phải rêи ɾỉ làm sao cho phải, chỉ có thể ngửa cằm lên nhỏ giọng nỉ non.

Mạnh Phàm cũng sướиɠ đến mức run cả tay, bên trong Vương Khả thật sự nóng vô cùng.

CᏂị©Ꮒ một hồi Vương Khả bắt đầu cảm thấy không nhịn được, thò tay xuống dưới vuốt ve dương v*t đã cương cứng ngắc của mình. Mạnh Phàm nhận ra, bèn thò tay mở đèn đầu giường lên, sau khi bóng tối bị xua tan, ngay lập tức hắn nhìn thấy Vương Khả cả người ửng hồng nước mắt lưng tròng đang nằm dưới thân mình.

Hạt nước đọng trên hàng mi của Vương Khả trông vô cùng rõ ràng, cơ bắp nơi ngực bụng cũng vì bị cᏂị©Ꮒ mà căng cứng đến co giật. Lỗ tiểu trên qυყ đầυ cũng mở rộng, dưới sự tác động của từng cú đâm chọc vào tâm huyệt của Mạnh Phàm cùng từng cái ve vuốt của bản thân Vương Khả mà không ngừng chảy ra từng tia nước trong suốt.

Máu huyết toàn thân Mạnh Phàm như dồn cả xuống nửa người dưới, nhìn Vương Khả tự an ủi đầy vẻ dâʍ đãиɠ, Mạnh Phàm cúi người xuống vừa hôn anh vừa tiếp tục nhấp hông, nghe Vương Khả rêи ɾỉ càng ngày càng ngọt càng da^ʍ, Mạnh Phàm chơi cái lỗ thịt ấm áp mềm ướt của Vương Khả đến co rút liên hồi. Mãi đến tận khi Vương Khả kêu to bắn tinh, Mạnh Phàm mới rút dương v*t ra, tuốt hai cái rồi bắn lên bụng nhỏ của Vương Khả.

Mạnh Phàm lấy giấy ăn lau đi tϊиɧ ɖϊ©h͙, hít sâu một hơi rồi hôn một cái lên gương mặt vẫn còn đỏ bừng vì cao trào của Vương Khả: "Ngủ đi."

Cách làʍ t̠ìиɦ của hôm nay so với những lần trước khác nhau một trời một vực, Vương Khả cảm thấy hơi lạ: "Sao hôm nay Mạnh tiên sinh dịu dàng thế này."

Mạnh Phàm khẽ cười một cái, tắt đèn đi: "Nay có hơi mệt thôi."

Vương Khả bắn xong toàn thân nhẹ nhàng thả lỏng, thầm nghĩ phải chi Mạnh Phàm ngày nào cũng mệt như này thì tốt biết bao, sau đó cũng chìm vào giấc ngủ say.

Nhưng sự thật chứng minh Mạnh Phàm dịu dàng như vậy cũng chỉ là chuyện như hoa phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.

Một tuần sau khi khám sức khỏe nhận được báo cáo y tế, kết quả là cả hai đều khỏe mạnh đạt chỉ tiêu. Ngay xế chiều hôm đó Mạnh Phàm đã lập tức tuyên da^ʍ giữa ban ngày, túm lấy Vương Khả làm bậy làm bạ trong phòng tắm tới đã ghiền.

hai tay Vương Khả vịn lấy mép bồn tắm, Mạnh Phàm ngồi trong bồn tắm mặt đối mặt mà cᏂị©Ꮒ anh. Đã vậy còn ép Vương Khả phải nhìn xem hắn chơi anh như thế nào, nếu không nhìn thì hắn sẽ nắm eo anh chọc thẳng cả cây hàng vào điểm sướиɠ của anh.

Vương Khả đổ mồ hôi đầy người, Mạnh Phàm cứ liên tục cᏂị©Ꮒ anh không ngơi nghỉ, hậu huyệt nóng đến bỏng rát, vừa sướиɠ vừa đau. Anh đã thật sự chịu không thấu nữa, bèn mở mắt ra theo yêu cầu của Mạnh Phàm, nhìn vào nơi giao hợp của hai người.

Mạnh Phàm nắm hai chân Vương Khả tách rộng ra, cố ý ung dung thong thả mà cᏂị©Ꮒ anh, để Vương Khả nhìn thấy rõ ràng rành mạch dương v*t to lớn của mình chơi mở cái miệng huyệt sưng tấy của anh như thế nào.

dương v*t của anh bị Mạnh Phàm cột lại bằng một sợi dây nhỏ, qυყ đầυ đã nghẹn đến tím tái. Gel bôi trơn chảy ra vì cᏂị©Ꮒ quá lâu mà bị đánh thành bọt dính ngay miệng huyệt, cây hàng vừa thô vừa cứng của Mạnh Phàm mạnh mẽ chơi cái lỗ thịt như muốn làm bên trong tan thành nước mà chảy ra.

"Xin ngài để em bắn đi mà..." Vương Khả năn nỉ.

"Được thôi." Mạnh Phàm đột ngột gia tăng tốc độ cắm rút, như là muốn chơi Vương Khả tới nát cả ra.

Trong nháy mắt Mạnh Phàm tháo sợi dây Vương Khả đã gào lên mà bắn tinh, dương cụ màu đỏ sẫm khẽ run trong không trung, lỗ tiểu co rút từng đợt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c chỉ có phát đầu tiên là bắn ra, còn lại tất cả đều là chảy ra từ từ.

Mạnh Phàm cũng bị Vương Khả kẹp cho bắn, hắn vừa bắn vừa nhìn chằm chằm dương v*t đang chảy tinh của Vương Khả, bắn xong còn lấy tay gảy nhẹ dương v*t còn chưa mềm xuống của anh. Vương Khả đã sắp bị chơi hỏng làm gì chịu nổi chút chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, chỉ biết liên tục rên la đầy dâʍ đãиɠ.

"Bị đàn ông cᏂị©Ꮒ sướиɠ như vậy sao? Đến tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng chẳng bắn nổi nữa." Mạnh Phàm cười cười cắn lên mặt anh: "CᏂị©Ꮒ thêm vài phát nữa em lại chẳng tiểu cả ra luôn."

"Biếи ŧɦái." Vương Khả nhịn không được mắng một câu, "Quá xấu xa."

Mặt mày Mạnh Phàm đầy vẻ thỏa mãn như con mèo vừa ăn vụng đã đời, cũng không ngại Vương Khả mắng hắn. Trái lại còn âu yếm mà hôn Vương Khả, cầm lấy tay anh tuốt dương v*t mình mấy cái, cứng lên rồi lại lần nữa cắm vào trong anh.

"Chúng ta thử xem đi, xem coi em có tè dầm không nào."

Vương Khả đỏ cả mặt: "Không được! Ngài quá đáng lắm rồi đó."

Mạnh Phàm túm một chân Vương Khả gác lên vai, qυყ đầυ đâm thẳng vào điểm sướиɠ: "Hồi trưa ăn canh xong em có đi vệ sinh chưa?"

Ban đầu anh chẳng có cảm giác gì, nhưng sau khi nghe Mạnh Phàm nói Vương Khả lại bắt đầu cảm thấy hơi hoang mang lo sợ, anh mới vừa bắn xong nên lỗ tiểu vẫn còn hơi xót, lại bị Mạnh Phàm chọc vào điểm sướиɠ, cả người run lẩy bẩy há mồm rêи ɾỉ không ngớt.

Mạnh Phàm cười xấu xa, còn kéo tay Vương Khả lại đè lên bụng anh: "Sờ một cái xem tôi đâm đến đâu rồi?"

Dường như cách cái bụng vẫn có thể sờ đến cái đó của Mạnh Phàm, đầu óc Vương Khả cũng trở nên mơ màng: "Làm sao mà được chứ... Dài quá..."

Mạnh Phàm yêu cái dáng vẻ bị cᏂị©Ꮒ đến mơ màng của Vương Khả này muốn chết, nâng mông anh lên nhanh chóng đẩy hông, gel bôi trơn trong hậu huyệt đều bị ép chảy cả ra ngoài, dương v*t thô to cường tráng của hắn đã hoàn toàn lấp đầy Vương Khả.

"Sướиɠ hay không hửm? Có muốn nữa không?" Mạnh Phàm không buông tha bất kỳ biểu tình nào của Vương Khả, qυყ đầυ đè lên điểm sướиɠ xoay một vòng, "Có thích tôi mài cái lỗ da^ʍ của em như thế này không hả."

Hậu huyệt Vương Khả co rút một cái, anh a a mà kêu, gục lên vai Mạnh Phàm lắc đầu: "Không có da^ʍ..."

"Em cắn muốn đứt tôi rồi còn bảo không da^ʍ cái gì." Mạnh Phàm tiếp tục cᏂị©Ꮒ anh không ngừng như một cái máy đóng cọc chất lượng cao, tay hắn nắm chặt lấy dương v*t Vương Khả nhanh chóng vuốt ve, "Muốn bắn rồi chứ gì, đằng sau em cứ cắn lấy tôi không nhả đây."

Vương Khả sung sướиɠ lớn tiếng kêu da^ʍ, túm chặt lấy vai Mạnh Phàm mà bắn ra, liên tục bắn hai lần, màu tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã gần nhạt như nước, ù tai hoa mắt.

Mạnh Phàm dừng lại, chịu đựng lỗ thịt co rút nhanh từng đợt vì cao trào, sau đó mới tiếp tục cᏂị©Ꮒ Vương Khả, bàn tay đè lên nơi bụng dưới của anh, hơi ấn mạnh xuống một cái.

"Không không được... Đừng ấn chỗ đó!" Vương Khả hốt hoảng muốn cản nhưng lại bị Mạnh Phàm giữ chặt, cái tay còn lại thì đã mềm nhũn chẳng còn tí sức nào, mặc Mạnh Phàm ấn bụng dưới anh, cảm giác căng trướng nhức nhối như đẩy anh sát tới giới hạn, "Không được! Xin ngài đừng làm vậy... Đừng làm vậy với em..."

Vương Khả giãy dụa điên cuồng, Mạnh Phàm chỉ đành hơi thả tay ra, tìm đến điểm sướиɠ của Vương Khả mà đâm vào, ngoài miệng lại bắt đầu dụ dỗ anh: "Sướиɠ lắm đó, sẽ sướиɠ vô cùng luôn."

"Không được mà..." Viền mắt Vương Khả đỏ lên.

"Tại sao không được? Tôi làm em khó chịu à?" Mạnh Phàm đâm vào nơi sướиɠ của anh hai cái, thấy Vương Khả đã hơi lung lay ý chí, "Sẽ còn sướиɠ hơn nữa, em biết mà."

"Không được... Khó coi lắm..."

"Không khó coi. Tôi thích chết đi được ấy chứ." Mạnh Phàm như ông chú xấu xa lừa gạt trẻ em, vừa cᏂị©Ꮒ Vương Khả sung sướиɠ đến rên la vừa ấn lên bụng dưới của anh, "Tôi sẽ không bắn nữa, cứ như vầy mà cᏂị©Ꮒ em liên tục, cᏂị©Ꮒ em đến khi em bắn không nổi nữa mới thôi. Có được không hả?"

"Đã không bắn nổi nữa rồi..." Giọng nói Vương Khả xen lẫn tiếng khóc nức nở, cao trào cứ liên tục ập đến không ngừng, ngay lúc này đây anh cảm thấy bản thân một giây trước còn ở trên thiên đường, nhưng một giây sau đã rơi thẳng xuống địa ngục, khắp toàn thân không còn nơi nào nằm trong quyền kiểm soát của anh, "Qυყ đầυ xót quá... Em không chịu được... Xin ngài..."

"Vậy thì bắn cái khác." Mạnh Phàm hưng phấn chịu hết nổi, hắn nghe thấy tiếng kêu không chút xấu hổ của Vương Khả, nhắm ngay vị trí bàng quang mà đâm chọc, túi trứng đánh lên mông Vương Khả phát ra tiếng bạch bạch liên hồi.

"A a... Muốn... Không được..." Vương Khả nhũn thành một đống, anh đã sắp chịu không nổi nữa rồi, kɧoáı ©ảʍ cực hạn tràn đầy khắp toàn thân từ trên xuống dưới, trước mắt như biến thành một màu trắng xoá. Dù vậy nhưng hậu huyệt của anh vẫn còn tham lam bao mυ'ŧ chặt lấy dương v*t Mạnh Phàm không nỡ buông ra chút nào.

Mạnh Phàm nhận thấy bàn tay đang túm lấy mình của Vương Khả đang ngày càng yếu đi, hắn biết đến anh đã sướиɠ phê, bèn quyết định buông thả mà cᏂị©Ꮒ anh. Vương Khả hai mắt vô hồn, sung sướиɠ đến không biết phải làm sao bây giờ.

"A... Em muốn... Không được... A..."

Suốt mười lăm phút đồng hồ, thậm chí còn lâu hơn thế nữa, dương v*t Vương Khả cứ co giật liên hồi, bên trong hậu huyệt cũng điên cuồng cắn chặt lấy dương v*t Mạnh Phàm.

Mạnh Phàm cũng bắt đầu dỗ anh: "Không phải nhịn, ngoan."

Vương Khả cố nhịn xuống, nhưng anh không đủ sức chống lại kɧoáı ©ảʍ sôi trào mãnh liệt cỡ này, nước mắt anh chảy ra, lắc eo để dương v*t càng đâm đến nơi càng sâu càng sướиɠ hơn nữa. Lỗ thịt bị cᏂị©Ꮒ đến ngứa ngáy, đằng trước đã bắn không nổi nữa, Vương Khả đã hoàn toàn từ bỏ giãy dụa mặc Mạnh Phàm điên cuồng cᏂị©Ꮒ anh. Lỗ tiểu tê dại hé mở, phun ra dòng nước trong suốt hơi ngả vàng.

Đó không phải tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà là nướ© ŧıểυ, anh đã bị cᏂị©Ꮒ đến mất khống chế, sự thật bày ra trước mắt làm Vương Khả ức tới khóc lên, cảm giác xấu hổ cùng cực khiến anh khó chịu lại bất lực vô cùng, sau đó trong anh chỉ còn lại từng cơn cao trào liên miên không dứt cũng chẳng thể ngăn lại được.

"Đừng có nhìn..." Vương Khả che mắt lại, khóc lóc rêи ɾỉ nỉ non, "Đừng nhìn mà..."

Mạnh Phàm cũng bị tình cảnh trước mắt này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn chẳng hèm kìm nén nữa, cứ thế bắn thẳng vào trong Vương Khả, không chỉ vậy mà còn vừa bắn vừa tiếp tục cᏂị©Ꮒ Vương Khả, hắn nhìn anh khóc lóc xin tha, nhìn vật dưới háng anh mất kiểm soát, như bị hở van mà tiểu không ngừng.

Hắn sung sướиɠ bắn liền mười mấy phát mới chịu dừng, sau khi bắn sạch sẽ, lần đầu tiên trong đời hắn mới hiểu được như thế nào là sướиɠ đến run chân.

======Hết chương 16======

#Riz: Như thường lệ thì tui nghỉ Chủ nhật, nhưng do chương này dài quá mà hôm thứ 7 tui có việc bận nên làm hổng kịp, thành ra đến nay mới đăng chương được nha. Mà tuần sau tui cũng bận thi nên có thể sẽ không ra chương đều đặn mỗi ngày được đâu nha ;;v;;