Nằm Vùng

Chương 20.2: Đừng khóc được không? (2)

Thấy Hạ Mạt chịu nói chuyện với mình, Chu Cẩn Nghiêu vội vàng vỗ tấm lưng mảnh khảnh của cô, nhẹ giọng dỗ dành.

“Không khóc nữa được không?”

Hạ Mạt khóc đến mức ánh mắt của những người qua đường vừa rồi không ngừng phóng đại trong đầu cô.

Cô không ngừng lẩm bẩm, “Nhìn thấy…Anh, bọn họ…Nhìn thấy hết…”

Cuối cùng Chu Cẩn Nghiêu cũng hiểu được ý của cô qua lời nói ngắt quãng của cô.

Anh cười nhẹ, bàn tay to lớn dọc theo sống lưng xinh đẹp của Hạ Mạt đến mông cô.

Đúng là cô bé ngốc.

“Bên ngoài không nhìn thấy.”

Không có cánh tay của người đàn ông đỡ sau lưng, cơ thể của Hạ Mạt không vững, cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên, có hơi bối rối và không xác định nhìn Chu Cẩn Nghiêu.

Mũi cô đỏ bừng vì khóc, lông mi còn treo hai giọt nước mắt chưa rơi xuống.

Chu Cẩn Nghiêu nhìn dáng vẻ yếu đuối của cô, anh chỉ nghĩ bắt nạt cô, hành hạ cô, nhìn cô ở dưới người mình cầu xin thừa hoan.

“Bọn họ không nhìn thấy.”

Chu Cẩn Nghiêu lặp lại một lần nữa.

Sau đó, nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông rơi xuống.

Hạ Mạt còn chưa kịp đoán xem lời nói của anh là thật hay giả đã bị Chu Cẩn Nghiêu gặm cắn môi, sau một lúc, đầu lưỡi của anh chui vào trong miệng cô.

“Hạ Mạt, tôi vẫn chưa xuất tinh.”

Như để chứng minh mình không lừa cô, người đàn ông nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, chạm vào dươиɠ ѵậŧ thô dài dưới háng.

Tay Hạ Mạt vừa mới chạm vào vật nóng bỏng, giữa hai chân cô đã xuất hiện từng lớp ngứa ngáy, âʍ ɦộ co rút dữ dội, phun ra một vũng nước nhỏ.

Chất lỏng trong suốt chảy từ từ xuống đùi Chu Cẩn Nghiêu, lưỡi của người đàn ông khuấy động qua lại trong miệng cô một cách khiêu gợi.

Một tay cô đặt lên vòng eo rắn chắc của Chu Cẩn Nghiêu, một tay khác bị người đàn ông nắm lấy, vuốt ve vật cứng thô to.

Một tiếng rêи ɾỉ yếu ớt bật ra khỏi môi Hạ Mạt, tất cả bị người đàn ông nuốt chửng trong miệng.

Đôi bàn tay mềm mại không xương vuốt ve bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© căng phồng của người đàn ông, khiến da đầu của Chu Cẩn Nghiêu tê dại.

Anh vòng một tay ôm eo Hạ Mạt rồi nâng lên, Hạ Mạt mất đi trọng lực kêu một tiếng, hai cánh tay mềm mại ôm lấy vai người đàn ông.

Chu Cẩn Nghiêu đỡ dươиɠ ѵậŧ cương cứng của mình, chỉ nghe thấy một tiếng ‘phốc’, toàn bộ dươиɠ ѵậŧ đâm vào tiểu huyệt của Hạ Mạt.

“Ưm…Đau quá…”

Cú đâm lần này khiến Hạ Mạt vừa đau vừa tê dại, phía dưới đau nhức lập tức ăn mòn vỏ não của cô, cô ngửa mặt lên, rêи ɾỉ thành tiếng.

Chu Cẩn Nghiêu dùng hai tay khống chế eo cô, bắt đầu thọc vào rút ra.

“Ưm ưm…A…”

Mạnh quá, Hạ Mạt cảm thấy mình sắp bị người đàn ông xỏ xuyên hoàn toàn, phần thân dưới sắp bị anh đâm nát.

“Đừng, từ bỏ…”

Hạ Mạt chảy nước mắt, cô cảm thấy ngực mình khó chịu, cú thúc kịch liệt dần dần khiến cô không thể thở được, cái miệng đỏ bừng há ra, cấp tốc thở hổn hển.

Tiểu huyệt thật sự quá hẹp, Hạ Mạt căn bản không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt này, huống chi đang ở tư thế ngồi, khiến cho mỗi lần dươиɠ ѵậŧ đâm vào đều đâm đến sâu bên trong, cho đến khi Hạ Mạt rêи ɾỉ kêu ê a ư ư.

Nhưng Chu Cẩn Nghiêu lại không khống chế được dây thần kinh bạo ngược trong cơ thể, từng tế bào dường như đang kêu gào bảo anh đâm vào bông hoa mềm mại, ướŧ áŧ của Hạ Mạt.

Hạ Mạt mơ hồ kêu lên, cô nhấc người lên định bỏ trốn lại bị người đàn ông ôm chặt eo ấn mạnh xuống dưới, Chu Cẩn Nghiêu ưỡn eo lên, đầu nấm nóng hổi xuyên qua lỗ hẹp cổ tử ©υиɠ.

Vì để chống lại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt này, âʍ đa͙σ bắt đầu co rút mạnh mẽ, thịt non mềm mại quanh cổ tử ©υиɠ điên cuồng quấn lấy qυყ đầυ tròn trịa.

“A…” Hạ Mạt lập tức ưỡn thẳng người, sau đó âʍ ɦộ của cô giống như cửa xả lũ, nước ngọt tanh nóng hổi không ngừng chảy ra.

Chu Cẩn Nghiêu lợi dụng đường âʍ đa͙σ trơn trượt và chật hẹp, đâm điên cuồng mười mấy lần, sau đó anh bóp mông Hạ Mạt, đẩy lên trên, côn ŧᏂịŧ vừa mới rời khỏi miệng huyệt, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt phun ra ngoài.