Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 4: Một Đôi Trời Sinh 1

Lần Lăng Quốc Đống bị bệnh nặng kia đến đột ngột, linh hồn trong cơ thể đã sớm thay đổi thành người khác, giờ phút này chiếm cứ cơ thể của anh ta tên là Tây Phỉ Ngang, Ma Pháp Sư hệ mộc sơ cấp của đại lục Ma Vũ.

Người đại lục Ma Vũ trời sinh đã có Ma Hạch hoặc Vũ Hồn, có được ma hạch thì có thể tu luyện thuộc tính ma pháp tương ứng, có được Vũ Hồn thì thông qua rèn luyện đạt đến thể thuật đỉnh phong.

Dáng người ma pháp sư gầy yếu, thực lực cận chiến càng là con số không, gần như mỗi một ma pháp sư đều sẽ trói chặt một võ sĩ.

Tư chất của Tây Phỉ Ngang không cao, vào năm hai mươi tuổi vẫn là Ma Pháp Sư sơ cấp, nhưng hết lần này đến lần khác, anh ta rất thích loại hình võ sĩ tỷ tỷ ngực lớn eo nhỏ, chân dài, dựa vào tư chất của anh ta, sẵn lòng làm bạn với anh ta cũng chỉ có người đàn ông cao lớn thô kệch, hồn lực không cao, ở đây nữ võ sĩ chính là hiếm có nhất, đại lục Ma Vũ không có người xấu, mỗi một người đều bị những ma pháp sư cao tầng, thậm chí là Ma Đạo Sư giành lấy, căn bản không đến lượt một Ma Pháp Sư sơ cấp nho nhỏ như anh ta.

Một lần ngoài ý muốn, anh ta phát hiện ra một ma văn thượng cổ, nghe nói có thể nâng cao tư chất của Ma Pháp Sư, chỉ tiếc ma văn không đầy đủ, tính nguy hiểm vô cùng cao.

Vì chị gái võ sĩ xinh đẹp, Tây Phỉ Ngang cắn răng làm.

Sau đó một trận nổ tung, anh ta xuyên qua thành Lăng Quốc Đống hiện tại, ma hạch cũng đi theo anh ta cùng nhau đến đây, chính bởi vì ma hạch mà thể chất, da thịt của anh ta dần dần thay đổi giống đời trước, ngũ quan vẫn là ngũ quan ban đầu, nhưng bởi vì làn da trắng nõn, vừa mềm lại mịn, lại thêm dị năng hệ mộc tịnh hóa cơ thể tăng thêm hiệu quả, đẳng cấp hình dáng tăng thêm n cấp bậc, chỉ nhìn mặt thôi, những thanh niên trí thức kia cũng kém xa anh ta.

Điều khiến Tây Phỉ Ngang vô cùng bi thống chính là, à không, nên gọi là Lăng Quốc Đống thì đúng hơn, ở thế giới này không có đại tỷ võ sĩ lợi hại xinh đẹp, có lẽ nói chỉ cần giới tính là nữ đều chướng mắt anh ta.

Vốn dĩ anh ta nghĩ đến chuyện cứ thế an ổn sống hết đời, sau đó chờ đợi tử vong trở lại cái ôm của Pháp Thần, nhưng ai mà ngờ được anh ta gặp Vạn Kim Chi, trong nháy mắt này, ánh sáng tình yêu của nữ thần Catrina đã chiếu rọi toàn bộ cánh cửa tâm hồn anh ta.



Cứ như thế hai cẩu nam nữ, phi, là hai người hữu tình đang tìm kiếm nửa đời sau vừa gặp đã yêu, hai gặp chung tình, củi khô bốc lửa, lốp bốp, cuối cùng kết thành một mối lương duyên.

Ngoại giới cảm thấy kỳ lạ với cuộc sống nữ chủ ngoại nam chủ nội, ở trong mắt vợ chồng son thì vui vẻ chịu đựng, sau khi sinh hai nữ một nam, cuộc sống của bọn họ càng trôi qua tốt đẹp, căn bản không nhớ nổi chính mình là khách ngoại lai đến từ bên ngoài.



“Đang yên đang lành, sao lại rơi xuống nước thế, cũng may Đại Ny biết bơi, kéo Nhị Ny lên, nếu không phải làm sao đây.”

Lúc này đây, bên bờ sông Hắc Long có không ít người tụ tập, người ở gần còn chạy về nhà cầm theo mấy bộ quần áo, giúp đỡ Lăng Kiều và Lăng Điềm phủ thêm lên người.

Bị mọi người vây quanh ở giữa chính là hai cô nhóc, đứa lớn hơn kia nhìn qua khoảng 7 – 8 tuổi, sắc mặt tràn đầy lo lắng nhìn cô nhóc nhỏ hơn ở bên cạnh.

Cô nhóc kia dáng vẻ khoảng chừng 5 – 6 tuổi, dáng dấp mũm mĩm, mái tóc mái bằng càng làm cho gương mặt nhỏ nhắn thêm tròn hơn, chẳng qua vì rơi xuống nước, cho nên tất cả tóc đều ướt sũng dán lên mặt, trên đầu, nhìn qua vừa có chút đáng thương lại đáng yêu.

Đầu óc Lăng Điềm có chút choáng váng, căn bản không nghe rõ người bên trên đang nói gì, cô chỉ nhớ rõ bản thân mình thật vất vả mới từ trong tay lão nông trên núi lấy được một tổ ong hoang dã, đang chuẩn bị tinh luyện mật ong thiên nhiên bên trong để làm đồ ngọt, chỉ nghe thấy đoàng một tiếng, sau đó cô xuất hiện ở một nơi kỳ quái này, một đám người vây quanh cô, nhất là cô nhóc 7 – 8 tuổi bên cạnh kia.

“Chị.”

Lăng Điềm há to miệng gọi, đầu óc còn chưa tỉnh táo, miệng đã cử động trước, tủi thân hướng về phía Lăng Kiều gọi một tiếng. Lời vừa gọi ra khỏi miệng, chính bản thân cô cũng ngây ngẩn cả người, cô đã hơn 20 tuổi, sao lại hướng về một cô nóc mới 7 – 8 tuổi mà gọi chị chứ.

“Ôi chao, haizz, chị ở đây.”

Lăng Kiều vui sướиɠ khi mất mà lại có được, Điềm Điềm của cô ấy còn gọi là chị, đời trước đầu óc của em gái cô ấy bị hỏng, phải mất một thời gian rất dài, cô ấy mới dạy được em gái mở miệng, một lần nữa gọi cô ấy là chị.

Cô ấy quay về xem như kịp thời, một đời này em gái sẽ khỏe mạnh lớn lên, sẽ không bao giờ bị người ta trào phúng nhục nhã nữa, sẽ không còn ngây ngốc cười với những kẻ đã thương tổn cô, cô có thể lên đại học, tìm được người chồng yêu thương mình, còn có con của mình nữa.

Lăng Kiều ôm chặt em gái vào trong ngực, một đời này, tất cả sẽ khác với kiếp trước.