“Không được... A!"
Thân thể tinh tế thướt tha bị nam nhân đè trên chỗ ngoặt vách tường, khuôn mặt tuyết trắng của Nam Cung Nguyệt đỏ bừng, nàng chưa bao giờ nghĩ mình vừa mới bước vào Bảo Khí Các là đã bị hắn xé quần áo mà không phân trần tiếng nào.
“Không được? Không được mà sao ngươi lại ướt?"
Phần ngực trên chiếc váy trắng thanh khiết bị xé rách, bầu sữa tuyết trắng đầy đặn lộ ra ngoài. Ngón tay thon dài của Hoàn Nhan Nghệ dùng sức nắm lấy nhũ tiêm màu hồng phấn, kéo một cách bá đạo. Một tay khác của hắn luồn dưới làn váy dài của nàng, dưới tiên váy thánh khiết của Thánh Nữ trống rỗng, nàng không mặc gì cả.
Hoàn Nhan Nghệ lập tức đỏ mắt, ngón tay hắn trượt lên đùi, tách hai mảnh cánh hoa kiều nộn ra, không cho phép kháng cự, xoa mạnh lên âm hạch nho nhỏ. Nơi riêng tư non mềm của Nam Cung Nguyệt sớm đã ướt đẫm, mị thịt yêu mị vội vã hút lấy ngón tay thon dài của hắn.
“Ưʍ... Có người.”
Thân thể bị huấn luyện đã trở nên quá mẫn cảm, không biết cố gắng lập tức mềm xuống, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng băng tuyết của Nam Quan Nguyệt ửng hồng như lửa, nàng vẫn còn nhớ rõ đây là tầng một của Bảo Khí Các, bên ngoài chỗ rẽ có rất nhiều khách nhân đang tới lui.
Nàng sốt ruột sắp rơi nước mắt, dùng cặp mắt phượng mênh mông sương mù nhìn hắn dường như đang cầu xin.
“Không mặc qυầи ɭóŧ đã chạy tới tìm ta, là tiểu tao huyệt phát ngứa phải không? Hả?"
Dung nhan Hoàn Nhan Nghệ phong trần tuấn lãng, lúc này môi mỏng của hắn lại đang vẽ ra một nụ cười tà khí nên càng hiện ra vẻ tà mị bức người, ngón tay hắn càng thêm dùng sức ra vào trên dưới khiến tiểu nhục huyệt ướt đẫm của nàng phát ra tiếng nước phụt phụt.
Mấy tháng nay mật huyệt của Nam Cung Nguyệt chưa từng được ȶᏂασ nên đâu thể chịu được sự đùa bỡn như thế, nghe tiếng người ồn ào bên ngoài, nghĩ đến việc ngoài chỗ rẽ đều có người, nàng lo lắng kẹp chặt tiểu huyệt, mị thịt chật hẹp xoắn chặt ngón tay nam nhân một cái.
“Ưm a... Ở chỗ này.”
Nam Cung Nguyệt thẹn thùng cúi đầu, ngón tay ra vào trong nhục huyệt từ một ngón biến thành hai ngón, âm hạch càng bị xoa bóp một cách thô bạo, từng đợt kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ ập đến khiến nàng nhịn không nổi mà rêи ɾỉ ra tiếng.
Cảm thấy xấu hổ nên Nam Cung Nguyệt không ngừng cầu xin, nhưng càng cảm thấy xấu hổ bao nhiêu thì kɧoáı ©ảʍ nơi nhục huyệt lại càng nhiều thêm bấy nhiêu.