Phía sau bức bình phong bước ra là một nam nhân mặc áo xanh nhạt, khuôn mặt tuấn tú, toàn thân lộ ra khí chất nho nhã, đôi mắt đào hoa tràn ngập nét dịu dàng.
Đối diện với ánh mắt dịu dàng như vậy, Hách Uyển Quân chỉ thấy lạnh cả người. Nàng bất lực ôm chặt hài tử vào trong lòng mình: “Diệc lang, chàng thật sự nhẫn tâm như vậy sao?”
Trần Diệc hơi nhíu mày: “Lúc đầu ta làm như vậy, là tưởng rằng nàng sau khi biết chúng ta không có khả năng nữa sẽ bỏ hài tử này.”
Hách Uyển Quân chỉ cảm thấy trái tim như bị đâm một nhát dao nặng nề: “Chàng còn nói sẽ yêu ta, không nỡ làm cho ta khổ sở, tương lai chàng còn cùng ta có thêm những hài tử. Chàng làm sao có thể nói ra những lời như vậy?”
Ánh mắt Trần Diệc càng ôn nhu hơn: “Uyển Quân, việc ta yêu nàng là thật, muốn cùng nàng nuôi dạy hài tử cũng là thật, thật lòng muốn cùng nàng đầu bạc giai lão. Nhưng mà, những chuyện này không thể nào vượt qua hiện thực, ta cần phải thi cử làm quan, cần một phu tử chỉ dạy tận tâm. Nàng có hiểu hay không?”
Thần sắc trong mắt hắn quá đỗi dịu dàng, nhưng lời nói lại giống như một con dao sắc bén.
Hách Uyển Quân chỉ cảm thấy trái tim mình như bị khoét một lỗ, máu tươi đầm đìa, hài tử đại khái cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng của mẫu thân, liền bắt đầu khóc oa oa.
Hài tử khóc ầm lên, Khổng thị càng tỏ ra mất kiên nhẫn: “Hiện tại ngươi đã chết tâm chưa?” Lại hối thúc nha hoàn: “Tiễn khách! Sau này không cho phép bọn họ bước vào cửa nữa, còn người của Hách gia, đều trực tiếp từ chối là được.”
Hai nhà từng là thương hộ, quan hệ cũng không tệ.
Hiện tại những lời nói này sẽ cắt đứt giao tình qua lại giữa họ.
Hách Uyển Quân bị bà đỡ kéo ra bên ngoài, nàng vẫn khăng khăng sống chết ôm con trong lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Diệc, lúc sắp sửa bị kéo ra khỏi viện, nàng hét lớn: “Diệc lang, thϊếp sẽ chết đó.”
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, một vài tia nắng len lỏi vào căn phòng. Cho dù như vậy, Hách Uyển Quân vẫn nhìn thấy đôi lông mày dịu dàng như trước của hắn, dù nghe nàng nói sẽ chết hắn cũng không chút quan tâm.
Hách Uyển Quân bị đuổi ra ngoài cửa phủ của Trần gia.
Nàng sinh ra không thiếu ăn thiếu uống, có nha hoàn hầu hạ, nhưng cũng nghe nha hoàn từng kể về cuộc sống nghèo khó. Nàng đã từng nghĩ những ngày đó cách nàng rất xa, nhưng hiện tại...Nàng thảm thiết cười, ôm hài tử bước ra khỏi thành.
Nàng tìm thấy một tiệm cầm đồ, cầm tất cả y phục và đồ trang sức của nàng, rồi tìm một viện tồi tàn thuê cùng người khác.
Hách Uyển Quân tạm thời an phận.
Nhưng Dương gia vì chuyện của nàng, mà tâm tình tất cả mọi người trong nhà đều không tốt.
Dương phụ quả thật đã ngán ngẩm những ngày tháng lo cho thân thể nhi tử, tất cả đại phu trong thành đều đã mời đến.
Hai phu thê Dương Hưng Tự năm năm vẫn không có con, Điền thị cũng tìm đại phu đến, lúc đó những đại phu kia đa số đều chuẩn mạch cho Tiền Thiền Nhi, thỉnh thoảng một hai người nhắc đến chuyện chuẩn mạch cho Dương Hưng Tự, cũng nói hắn ta tất cả đều bình thường.
Hôm nay những đại phu đó, có một vài người lại thoái thác giống nhau.
Trong đó có hai vị nói hắn bị suy thận.
Sắc mặt Dương phụ khó coi: “Có thể trị được không?”
Hai vị đại phu liếc nhau một cái, gật đầu nói: “Có thể. Chỉ là, có thể bình phục hay không còn tùy thuộc vào ý trời.”
Dương gia là phú thương giàu có nhất nhì trong thành, nếu đại phu chữa khỏi bệnh cho người ở Dương gia, thù lao nhất định sẽ rất hậu hĩnh. Bên cạnh đó, Dương Hưng Tự đã nhiều năm không có con, nếu có thể chữa khỏi cho hắn, đối với bản thân đại phu hay đối với danh tiếng của y quán đều rất có lợi.
Chỉ cần có một phần khả năng chữa khỏi, đại phu đều sẽ thổi phồng lên ba phần.
Nhưng mà bọn họ nói xem ý trời...Đại khái là muốn nói cho Dương gia biết: trị thì có thể trị, nhưng căn bản không có khả năng chữa khỏi.
Sắc mặt Giang phụ vô cùng khó coi.
Điền thị đối với kết quả như vậy, không thể nào chấp nhận nổi: “Nhưng vừa nãy những đại phu đó nói nó không sao cả mà.”
“Loại bệnh này rất hiếm gặp, ít người có thể chuẩn ra bệnh.” Đại phu đầu tiên chắp tay, sau đó nói với vẻ thông thạo: “Nếu như là thật sự không có chuyện gì, thiếu đông gia những năm này đã sớm có con nối dõi, hà tất gì phải kéo dài đến tận bây giờ?”
Những lời này vừa nói ra, làm cho Điền thị không nói nên lời.
Dương phụ nhắm hai mắt lại, phất tay để quản sự lấy một ít bạc đưa đến: “Làm phiền hai vị đại phu rồi. Về phần thù lao còn dư, vẫn là nhờ hai vị đại phu sau này chăm sóc nó nhiều hơn, bệnh tình của nhi tử ta cũng nhờ hai vị đây giữ bí mật giùm.”
Đại phu vốn dĩ sẽ không truyền bệnh tình ra ngoài, nhưng mà, số bạc này nếu như không nhận, chỉ sợ Dương gia sẽ không an lòng.
Sau khi tiễn đại phu đi, Dương Hưng Tự trông có vẻ chán nản.
Vẻ mặt Điền thị vô cùng lo lắng, khóe mắt ửng hồng: “Lão gia, nhà chúng ta bây giờ phải làm sao đây?” Lại có chút tức giận: “Đều là do ả Tiền Thiền Nhi đố kỵ, nếu không thì nhà chúng ta đã sớm biết chuyện bệnh tình của Hưng Tự rồi, sao có thể trì hoãn đến bây giờ?” Càng nói càng tức giận: “Nếu như sớm phát hiện, có lẽ đến bây giờ đã chữa khỏi bệnh rồi.”
Hai tay Dương phụ chống lên trán, khuôn mặt nặng nề: “Nói nhiều cũng vô ích thôi. Bà cũng đừng quá tức giận, vẫn nên ngóng biện pháp đi.”
Điền thị vội vàng khóc lên: “Tôi có thể nghĩ được gì chứ? Chẳng lẽ lại muốn chăm sóc hài tử đó à!”
Câu nói này lọt vào tai Dương phụ, chỉ cảm thấy đặc biệt khó chịu: “Dương gia mấy đời đơn truyền, gốc rễ này không thể nào đứt gãy ở chỗ ta được.”
Một câu vừa nói ra, ông ta đã đứng dậy rời khỏi.
Trong lòng Điền thị tràn đầy lo lắng, cũng không nghe ra ý trong lời nói của ông ta. Chỉ cho rằng ông ta muốn nhận nuôi hài tử.
Trong lòng Dương Hưng Tự lúc này đầy nghi hoặc, chẳng thèm đếm xỉa gì đến lời nói của phụ thân mình, hắn ta sốt sắng nói: “Mẫu thân, người lại giúp con tìm mấy nữ nhân đi, dung mạo không cần, chỉ cần chọn đại vài người trong nhà có đông huynh đệ là được.”
Nghe vậy, khuôn mặt Điền thị không tán đồng: “Đại phu đã nói rồi, con bị suy thận, đã tổn hại đến cơ thể, chuyện chăn gối không nên làm quá nhiều. Vẫn nên trị khỏi bệnh trước đã.”
Quả thật, Dương Hưng Tự mấy ngày nay đều lăn qua lăn lại trên người mấy nha đầu.
Dương Hưng Tự vừa đau buồn vừa tức giận, đứng dậy rời đi.
Hài tử trong bụng Tần Thu Uyển càng ngày càng lớn, cái thai cũng ngày càng ổn định, nên nàng quyết định ra ngoài dạo chơi.
Ngày tháng của nàng trôi qua vô cùng nhàn hạ, muốn làm ăn buôn bán thì lại bị Cao Trường Du tiếp quản mất.
Tiền phụ cũng tình cờ phát hiện Cao Trường Du kinh doanh rất giỏi, rất có thiên phú, ngay cả ca ca của hắn là Cao Trường Thanh cũng vậy, gần đây đã lấy hàng từ Tiền gia rồi bán lại cho các khách thương, kiếm được không ít bạc.
Mẫu tử Cao gia dư dả tiền bạc, còn đưa rất nhiều đồ vật đến Tiền phủ.
Phu thê Tiền gia lúc đầu nghĩ rằng gia cảnh của tế tử quá thấp, uất ức cho nữ nhi của mình. Nhưng ngày từng ngày trôi qua, phát hiện Cao Trường Thanh cũng không tệ, việc kinh doanh buôn bán của hắn rất phát đạt.
Mà Cao Trường Du chuyện gì cũng thuận theo nữ nhi nhà mình, chỉ hướng Đông tuyệt đối không dám đi hướng Tây, bản thân cũng có năng lực, quả thật là một người không tệ.
Cộng thêm việc cả hai sắp có con, phu thê bọn họ dần dần xem Cao Trường Du như người trong nhà, cũng càng ngày càng thân thiết với Cao gia hơn.
Một ngày này, Tần Thu Uyển buồn chán nghịch bàn tính trong cửa hiệu bán son phấn trong đống của hồi môn của Tiền Thiền Nhi, Cao Trường Du ở một bên tính toán, đột nhiên có một nha hoàn chạy đến bẩm báo: “Cô nương, ngoài đường có một vị cô nương tự xưng họ Đinh, nói muốn gặp người.”
Nghe vậy, Tần Thu Uyển đột nhiên có hứng thú: “Mau mời nàng ta qua bên cạnh đi.”
Nếu như nàng nhớ không lầm, vị hôn thê sắp thành thân với Dương Hưng Tự cũng họ Đinh.
Vừa đi đến bên cạnh ngồi xuống, nha hoàn đã dắt theo một cô nương mặc áo màu xanh ngọc bước vào.
Nữ tử có thân hình đầy đặn, khí chất đoan trang, là kiểu nhi nữ rất được các trưởng bối ưa thích. Sau khi vào cửa, bảo nha hoàn lui ra, lúc này nàng ta mới bước lên trước một bước: “Tiền cô nương, ta là vị hôn thê của Dương thiếu đông gia.”
Tần Thu Uyển cười gật đầu: “Ta đã từng nghe nói về cô.”
Đinh Hà Hoa nhìn thấy sắc mặt ôn hòa của nàng, lại không hề có tức giận và đố kỵ, trong lòng thầm hiểu, nữ tử trước mặt đối với Dương Hưng Tự đã hoàn toàn từ bỏ rồi.
Biết nhau từ nhỏ đến lớn, phu thê năm năm sớm chiều bên nhau, hôm nay lại yên lòng nhìn vị hôn thê của đối phương, khoảng thời gian này xảy ra bao nhiêu chuyện mới có thể tâm bình lặng như mặt nước đến thế?
Đinh Hà Hoa nhún người hành lễ: “Ta vội vàng đến thăm, vẫn mong Tiền cô nương cũng đừng quá kinh ngạc.”
“Ta đang buồn chán đây này, vừa đúng lúc có người đến bầu bạn, nói chuyện với ta.” Theo lương tâm của nàng mà nói, Tần Thu Uyển vẫn rất sẵn sàng làm phiền hôn sự của Dương Hưng Tự, nàng chìa tay nói: “Có gì cứ ngồi xuống hẵng nói.”
Đinh Hà Hoa nói tiếng đa tạ, ngồi xuống đối diện nàng, mấy lần ngập ngừng muốn nói gì đó, đều không thể mở miệng.
Tần Thu Uyển cũng không vội, còn giơ tay pha trà cho nàng ta.
Lúc đổ nước đầy cốc, Đinh Hà Hoa rốt cuộc không nhịn được nữa: “Ta sắp gả vào Dương gia, trong lòng có chút hoảng sợ.” Nàng ta mím mím môi, có những lời muốn hỏi lại không thể nói ra, thế là nhìn nhũ mẫu bên cạnh.
Nhũ mẫu liền hiểu ra, vội bước lên phía trước, hạ thấp giọng nói, hỏi: “Tiền cô nương, cô nương nhà chúng tôi muốn hỏi, Dương thiếu đông gia rốt cuộc là có bệnh gì không thể nói không?”
Tần Thu Uyển nhướng mày.
Loại chuyện này, nếu là nhi nữ được yêu quý thì trưởng bối cũng nên đi nghe ngóng tin tức chứ. Đinh Hà Hoa lại tự mình chạy đến, có thể thấy được bên Đinh gia không muốn tìm hiểu đầu đuôi, chỉ muốn quyết định chuyện hôn sự với Dương gia.
“Ta thành thân với hắn ta đã năm năm, vẫn luôn không có tin vui. Trước đây ta đã mời rất nhiều đại phu, hai người trong số họ đã giúp hắn ta bắt mạch, lại nói hắn không có gì. Đương nhiên là cũng nói ta không có gì.” Tần Thu Uyển nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng nhô cao của mình: “Cho nên, ta cũng không biết rốt cuộc vấn đề trên người ai. Đương nhiên ta của hiện tại, cũng sẽ không để ý những thứ này nữa, dù sao ta cũng mang thai rồi...”
Đã nói thẳng ra như vậy rồi, thiếu điều nói luôn là vấn đề nằm trên người Dương Hưng Tự.
Khóe mắt Đinh Hà Hoa dần dần đỏ lên, nàng liền đứng dậy: “Vậy thì tính khí của hắn...”
“Tốt lắm, rất yêu thương ta.” Tần Thu Uyển cười nói thêm: “Nhưng mà, phàm là chuyện gì, chỉ cần mẫu thân của hắn lên tiếng, bất cứ ai cũng không tính là gì.”
Tần Thu Uyển nói những điều này ra căn bản không phải tự mình thêm vào, mà đều là những sự thật.
Đinh Hà Hoa rơm rớm nước mắt, sau khi cảm tạ nàng liền nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng tuyệt vọng của nàng ta, Tần Thu Uyển thật lòng hy vọng nàng ta có thể chống lại những trưởng bối trong nhà để từ chối cuộc hôn sự này.
Nhưng mà, mắt thấy hôn kỳ đang đến gần, lúc này nếu như nữ tử hồi hôn, bất luận là nguyên nhân do đâu đều sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng. Khả năng hồi hôn...sẽ không lớn.
Tần Thu Uyển đã nói tất cả những gì nên nói, phần còn lại là do chính Đinh Hà Hoa quyết định.
Nàng vẫn luôn khiến người khác chú ý đến tin tức của Dương gia và Hách gia, còn có Hách Uyển Quân nữa.
Biết rằng Hách gia đang vì chuyện này mà bị gây áp lực khắp nơi, đã đền mấy tiệm, trước mắt thì vẫn đang chống đỡ. Mà Hách Uyển Quân lại sống ở một viện cùng thuê với nhiều người, hình như hài tử cũng sinh bệnh rồi.
Mà Dương gia dạo gần đây mời rất nhiều đại phu, gần đây Dương Hưng Tự vẫn đang uống thuốc.
Buổi chiều, Cao Trường Du đưa nàng ra ngoài đi dạo.
Bất tri bất giác bước đến bên ngoài y quán, trong phủ có đại phu nhưng Cao Trường Du hành sự cẩn thận, vì sợ phu thê Tiền Khai Hoành có ý đồ nên thỉnh thoảng vẫn đưa Tần Thu Uyển đến y quán để bắt mạch.
Bản thân Tần Thu Uyển cũng biết một chút y thuật, tuy rằng không thành thạo nhưng chỉ cần không để cho những thứ dơ bẩn đến gần mình nàng vẫn làm được. Biết bản thân mình không có gì, nhưng để cho Cao Trường Du và phu thê Tiền gia yên tâm, nàng vẫn luôn rất phối hợp.
Bọn họ tùy ý đến y quán, cũng không chọn đích danh sẽ đi đến y quán nào, vừa đúng lúc đi đến trước cửa nên Cao Trường Du mới kéo nàng vào.
Tần Thu Uyển dở khóc dở cười: “Vừa mới bắt mạch xong.”
Cao Trường Du nhất định muốn kéo nàng vào, thấp giọng nói nhỏ: “Vừa nãy ta nhìn thấy nàng gặp hôn thê của Dương Hưng Tự.”
Dựa theo một mức độ nào đó mà nói, đây không phải là sự lo lắng vô căn cứ.
Dù sao thì nam nữ một khi định thân, cho dù là vị hôn phu thê(vợ chồng chưa cưới), dù chỉ nhiều hơn hai chữ phu thê đã là người rất thân thiết rồi.
Việc Dương Hưng Tự lừa vị hôn thê đến động tay động chân với nàng cũng là chuyện có khả năng.
Tần Thu Uyển biết Đinh Hà Hoa sẽ không làm gì, cũng không giải thích nhiều, vì vậy nương theo sức của hắn ta mà bước vào y quán.
Bởi vì nàng đột nhiên phát hiện ra rằng, Dương Hưng Tự cũng đang ở đây.
Lông mày nàng cau lại, nàng cười cười hỏi: “Dương thiếu đông gia, thân thể có bệnh à? Nhà các ngươi mấy đời đơn truyền, ngươi nhớ là nên cẩn thận chút nha.”
Dương Hưng Tự: “...” Đây là đang giễu cợt hắn hay là chê cười hắn đây?