03: Mở đầu 3
Trans & Beta: Wookie
***
Cuộc tình kịch liệt tưởng chừng như không dứt, ngọn lửa cuồng bạo đốt pháo sáng điên cuồng giữa hai thân thể nóng bỏng, khiến hai người đang đắm chìm trong vũ điệu sơ khai không tự chủ được mà mê muội.
"Á, Thiên Tường, em muốn..."
Ninh Tâm Nghi nức nở lắc đầu, mái tóc đen bay trong gió, lướt qua má cô.
Cô cố gắng hết sức để kìm nén, nhưng bức tường bên trong ẩm ướt nóng bỏng bắt đầu vặn vẹo bất thường.
Hoa huyệt non nớt vốn dĩ rất khít khao, giờ càng giống như một cái miệng vô hình, kiên quyết cắn chặt lấy cây gậy hừng hực của người đàn ông.
Mạnh Thiên Tường nghiến răng, một lớp mồ hôi chảy ra trên vầng trán rộng, anh xoay mạnh eo, mạnh bạo đánh que thịt vào trong cô.
"Á, để em xuống đi, em không thể..." Giọng nói của Ninh Tâm Nghi hơi khàn khàn, nhưng lại tràn đầy vẻ gợi cảm, đủ để khiến đàn ông trên thế giới phải điên cuồng.
Mạnh Thiên Tường biết cô đã đến đỉnh điểm rồi, những cú nước rút nhịp nhàng liên tục đâm đến nơi nhạy cảm nhất của cô.
Ninh Tâm Nghi căng thẳng cơ thể vừa đau đớn vừa sung sướиɠ mà siết chặt gậy thịt nóng bỏng kiêu ngạo trong cơ thể.
Hoa huyệt non nớt bị lửa nóng cứng như chày sắt ma sát mãnh liệt, từng đợt dòng điện ngọt ngào tê dại từ cơ thể truyền đến chân tay.
Ra vào mãnh liệt khiến Ninh Tâm Nghi gần như đạt cao trào, hoa huyệt mềm mại ấm áp càng siết chặt du͙© vọиɠ của người đàn ông, khiến đùi của Mạnh Thiên Tường cảm thấy đau nhức.
Anh thở hổn hển, cầm chắc cặp mông căng mềm của cô, phi vào bên trong như một con ngựa hoang.
"A a a không được nữa..." Ninh Tâm Nghi đau khổ thở hổn hển, đã bị mê hoặc rồi.
Cô không còn sức để chống lại đòn tấn công của anh, hai người quấn lấy nhau dữ dội.
Lửa nóng của anh ra vào trong lỗ nhỏ ướt đẫm của cô phát ra âm thanh vang vọng...
"Cô giáo, em là của anh, nói! Nói em là của anh!" Mồ hôi Mạnh Thiên Tường rơi từng giọt xuống đất.
Ninh Tâm Nghi cảm thấy cơ thể như bị treo trên không trung, mỗi khi anh đâm vào chỗ sâu nhất, cơ thể cô như thể bị ném lên cao, khi anh rút ra, cô lại nhanh chóng rơi xuống, khe hở này càng tăng thêm cảm giác kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ.
Núʍ ѵú của cô từ lâu đã sung huyết sưng tấy. Anh ấn mạnh vào áo cô, trong cơn đau nhói xuất hiện dấu vết ma sát.
"Em không phải của anh ~a a a ~" Ninh Tâm Nghi thét lên một tiếng, không nhịn được vặn vẹo cơ thể xinh đẹp, phối hợp với nhịp chạy nước rút điên cuồng của người đàn ông.
Ngọn lửa du͙© vọиɠ càng ngày càng bùng cháy, thân thể càng lúc càng nóng bỏng, eo của cô từ lâu đã không ngừng lắc lư theo hành động của người đàn ông, bất chấp ý muốn của bản thân.
Hóa ra vách tường bên trong vẫn còn có chút khó chịu, nhưng đã được bôi trơn bởi chất lỏng tình yêu chảy ra từ hoa huyệt non nớt.
"Chậm lại ~ đừng nhanh như vậy~"
Tuy nhiên, động tác của Mạnh Thiên Tường mỗi lúc một nhanh hơn và dữ dội hơn, mỗi lần anh tiến vào, rồi gần như hoàn toàn rút ra, rồi lại đâm vào nơi mềm mại nhất của cô, tuyên bố chiếm hữu của mình.
"Đừng ~ đi ra đi, động nhỏ hỏng mất thôi ~" Ninh Tâm Nghi khóc, đập vào l*иg ngực rắn như đá của Mạnh Thiên Tường, cô lắc đầu liên tục, mái tóc ướt áp vào má, làn da trắng nõn, sự ẩm ướt trong đôi mắt của khiến cô trông vô cùng sống động.
Mạnh Thiên Tường chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, muốn cọ người dưới vào trong cơ thể.
Dựng 2 chân của cô lên, anh hung hăng đút con quái vật khổng lồ của mình vào, khiến cô run rẩy rêи ɾỉ.
Hai má Ninh Tâm Nghi đỏ bừng, hai mắt mờ mịt, kɧoáı ©ảʍ không ngừng xuyên qua cơ thể khiến cô từng đợt lên đến đỉnh điểm.
"A a a a a ..."
Liên tục đánh vào điểm nhạy cảm, cô không khỏi mở to mắt, toàn thân kịch liệt run rẩy, vách trong co thắt, rất nhiều nước tràn ra từ miệng huyệt giữa tiếng va chạm.
Cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt dâng trào làm cơ thể cô co rút liên tục, Mạnh Thiên Tường giữ chặt hông cô, gầm gừ thỏa mãn, phóng mạnh hàng chục lần rồi phun toàn bộ chất lỏng tình yêu vào trong cơ thể cô.
"A a a..."
Ninh Tâm Nghi kêu lên, vách tường mẫn cảm bên trong tràn đầy chất lỏng nóng bỏng, cơ thể run rẩy như lá rơi trong gió.
Chất lỏng nóng bỏng tràn ngập bên trong cô, khiến vách tường bên trong lại co rút, tâm trí cô trôi đi, ý thức của cô đã không còn tồn tại từ lâu.
Mạnh Thiên Tường ôm chặt cô, ở trong lòng cô nhớ nhung, tận hưởng cảm giác dư vị run rẩy.
Hơi thở rối loạn của cả hai hòa quyện vào nhau, tấu lên một giai điệu mơ hồ.
"Cô giáo, anh thích em... Đừng chạy trốn nữa, cho dù chạy trốn, vĩnh viễn cũng không thoát khỏi anh đâu."
Khuôn mặt anh tuấn của Mạnh Thiên Tường dần dần hiện ra trước mắt Ninh Tâm Nghi.
Má cô được vuốt ve, cằm cô hơi nâng lên, đón nhận một nụ hôn sâu từ anh.
"Đừng..." Ninh Tâm Nghi nhẹ giọng như mèo kêu.
Cô không biết đây là lời từ chối thực sự trong lòng mình, hay chỉ là một tiếng khóc thầm trước khi đầu hàng.
Mạnh Thiên Tường làm ngơ trước lời từ chối của cô, cười nhàn nhã, anh hôn cô một lần nữa.
Không thể trốn thoát!
Cô không muốn chạy trốn nữa!
Nhắm mắt lại coi như từ bỏ, Ninh Tâm Nghi tự cho phép mình rơi vào du͙© vọиɠ điên cuồng giống như bóng tối vô biên, lơ lửng trong đó, cùng sống cùng chết.
Khao khát du͙© vọиɠ đã khiến cho những người mê đắm nó hoàn toàn bị chi phối....