7 Ngày Đếm Ngược

Chương 12:Bí mật bảy ngày

-Chào ngày mới các bạn!!!-Chào!!

Gọi là buổi sáng nhưng thực chất trời vẫn tối như đêm.Không gian không hề thay đổi lên khoảng cách thời gian bị liệt đi.Và điều họ cố làm bây giờ là sao cho có thể tồn tại được trong môi trường chết chóc này.

-Có lẽ mình lên thay cái áo khoác này ra.Mình đã mặc nó năm ngày nay rồi!!

Và thói quen thường ngày của cô là khi thay quần áo là phải kiểm tra những cái túi,đề phòng mình quên cái gì quan trọng.Và cô đã tìm thấy nó,bản dịch của giáo sư Tuấn.Thứ mà cô đã nhét vào túi áo rồi quên bẵng đi từ đó

-Mọi người lại đây nào!!

-Cái gì vậy??

-Bản dịch của bác tôi.Bác ấy chết ba ngày trước khi thành phố gặp phải tai họa này.Tôi đã nhờ bác ấy dịch một văn tự cổ xưa.Có thể nó liên quan tới sự kiện khủng khϊếp mà chúng ta đang phải chịu đựng này!!

-Có thể!!Dù sao chúng ta cũng không có việc gì làm!!

Mọi người cử ra Nguyên(giọng đọc rõ nhất)để đọc đoạn văn này

-Bảy ngày…….Bóng tối……Đau đớn thể xác……Ta là người chết hay người sống??……Người sống ư??…Không phải…Những kẻ kia có coi ta là người sống đâu………Người chết ư??..Có vẻ đúng hơn nhưng cũng không phải…..Ta vẫn cảm nhận thấy cơn gió lạnh buốt nơi ngục tối,tiếng động trong đêm đen,và vẫn chói mắt khi ánh sáng tràn vào mối khi có thêm một kẻ nào đó bị tống vào ngục…..Vậy ta là gì??….Kẻ sát nhân…Những kẻ đó gọi ta như thế….Chúng không hiểu được…Ngày mai là ngày thứ bảy….Chúng đưa ta ra pháp trường….Ta sẽ quay lại dù thể xác có chết đi!!Một nghìn năm sau,khi người đầu tiên ,con cháu của kẻ sát hại ta,Hoàng Thiên đạo,tìm ra đồ vật của ta,và kẻ giải mã nó sẽ đưa cái chết trở lại…….Không có ban ngày….Không có sự sống….Ta sẽ cho các ngươi nếm trải bảy ngày chết chóc……

-Ôi trời!!

-Vậy chúng ta đang phải chịu một lời nguyền!!Yên nói

-Đúng vậy!!Nhưng chẳng phải là tốt sao??Nó sẽ biến mất sau bảy ngày.Khánh nói

-Ờ!!Hôm nay là ngày thứ sáu!!Toàn nói

Chợt cậu nhận ra,bác Huân không có mặt ở đây

-Bác Huân đâu??

-Ừ nhỉ??Cậu không nhắc tôi cũng không biết.Hôm qua thấy ông ấy lên sân thượng,rồi từ đó không thấy ông nữa

-Đi tìm bác ấy mau!!

-Mọi người tản ra đi tìm

Tất cả chia làm từng nhòm hai người,tản ra tìm khắp siêu thị.Nhưng không ai thấy bóng dáng của ông bác đâu.Sau hơn hai tiếng đồng hồ tìm kiếm

-Thua rồi!!Chúng tôi đã lục tung cả siêu thị lên mà chẳng thấy ông ta đâu

-Bên tôi cũng thế.Không có dấu vết nào của bác ấy

-Các anh ơi!!

Quay lại thì thấy đó là Yên và Thu.Họ có vẻ khá lo lắng.Khánh hỏi ngay:

-Có chuyện gì vậy??

-Bọn xác chết đang bu lại trước cửa siêu thị!!

-Cái gì??

Mọi người kéo nhau lên nóc siêu thị.Họ nhìn thấy một đám xác chết đang bu kín trước cổng,nhưng có vẻ chúng đang làm gì đó chứ không phải định tấn công vào!!

-Ai cho tôi mượn cái ống nhòm!!Toàn nói

-Đây!!

Toàn nhìn kĩ xuống.Thì ra đám xác chết đang ăn một ai đó.Chúng đã xé tan xác chết khiến không còn nhìn rõ mặt.Nhưng cậu nhận ra khẩu súng lục nằm lăn lóc bên cạnh

-Bác Huân đã chết rồi!!!

-Cái gì??Mọi người cùng đồng thanh

-Chúng đang ăn xác bác ấy!!

Khánh thở dài một tiếng rồi nói:

-Ở đây cũng chả có ích lợi gì.Đi xuống thôi!!

Mọi người lục tục đi xuống.AI nấy cũng nhỏ một giọt nước mắt tiếc thương cho những người đồng hành xấu số,nhưng có kẻ không nghĩ vậy

-Huỳnh,tôi muốn nói chuyện với anh!!

Hắn quay lại cười nhạt:

-Sao??Có gì à??

-Lúc bác ấy chết!!Anh ở đâu??

Không chút biểu tình trên mặt,Huỳnh vẫn cười nhạt:

-Không biết ngươi có hiểu nhầm gì ta không nhưng chẳng bao giờ ta coi các ngươi là bạn cả.Tất cả chỉ với mục đích thoát thân thôi.Nhưng bây giờ ta gϊếŧ lão ấy cũng chẳng có tác dụng gì hết

Toàn cười nhạt lại:

-Điều đó chứng minh!!”Chó vẫn là chó đấy”..

-Ha ha…

-Hễ cảm thấy nghi ngờ là ta sẽ gϊếŧ ngươi ngay!!Toàn nói them câu nữa rồi đi xuống

Trong khoảng khắc ấy,sát khí tràn ngập không gian