Luận Cách Chính Xác Ăn Một Tiên Tu Ngây Thơ Tự Đưa Tới Cửa

Chương 7: (H)

Bên trong cơ thể của Lê Thính nóng bỏng khác thường, thịt mềm đỏ hồng căng chặt nhuyễn động, tranh nhau bao bọc lấy mệnh căn của sư huynh, không ngừng tiết ra dâʍ ɖị©ɧ bôi trơn. Qυყ đầυ mở rộng đường kính chật hẹp bên trong, từng tấc một tiến vào, thân thể theo sát phía sau, lấp đầy tất cả mọi khoảng trống trong thông đạo, làm phẳng mọi nếp nhăn của vách thịt.

Lê Thính mềm giọng run rẩy, cổ họng không ngừng phát ra những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, không ngớt giọng gọi sư huynh.

Tạ Chiếu cúi đầu nhìn y, cong người về phía trước, thứ to lớn cứng rắn của hắn nhát mắt đã xâm nhập vào toàn bộ. Qυყ đầυ nóng hổi đột nhiên chọc tới tận nơi bí ẩn sâu nhất.

Cảm giác căng tức nặng nề như muốn vỡ bụng, tiếng rêи ɾỉ mềm mại của Lê Thính đột nhiên thay đổi: "A, sư huynh... sư huynh... a, a a a a a a——!!!"

Đã sớm không kìm được nước mắt, khuôn mặt ửng hồng thanh tú của Lê Thính như được nước mắt rửa sạch, nước mắt thấm ướt mái tóc.

Lòng bàn tay Tạ Chiếu ướt đẫm trơn nhẵn, bụng, eo, đùi, mông của Lê Thính toàn là mồ hôi, ngực cũng đọng lại một lớp nước mỏng.

Đầṳ ѵú ẩm ướt, đầy đặn và thẳng đứng, đỏ rực vô cùng quyến rũ.

Tạ Chiếu không khỏi mỉm cười, hai tay vuốt ve sau mông Lê Thính. Hắn dọc theo đường eo vuốt ve đến trước ngực, lòng bàn tay vòng đến trước ngực y, lòng bàn tay xoa nắn hai viên ngọc nhỏ trước ngực y, rồi cúi đầu áp chế y. Đôi môi ướŧ áŧ của sư huynh hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của sư đệ, hô hấp hòa quyện.

Hắn há miệng, ngậm lấy mấy sợi tóc loạn xạ trên trán đối phương.

Sư huynh đẹp trai cao lớn hoàn toàn đè lên người sư đệ. Tạ Chiếu đặt hai tay lên ngực Lê Thính, nắm chặt phần ngực mỏng manh không đầy đặn, lòng bàn tay và đầu ngón tay cùng dùng sức, rất có quy luật mà ấn bóp hai bầu ngực của y.

Ngực Lê Thính bị xoa bóp đỏ lên, làn da mỏng manh nhạy cảm bị xoa bóp đến đỏ bừng, lưu lại đầy những dấu tay. Bầu ngực của y bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ căng phồng, chỉ cần chạm nhẹ cũng đau nhói co giật đến mức không chịu nổi, chứ đừng nói là Tạ Chiếu lại nắm chặt như vậy dùng sức xoa bóp.

Tạ Chiếu vừa ra tay, Lê Thính liền khóc không thành tiếng, y cắn chặt môi đỏ nức nở khe khẽ, hoặc là ngửa đầu tuyệt vọng, há to miệng thở dốc như sắp ngạt thở, phát ra tiếng khóc không thành tiếng.

Bản năng muốn cầu xin tha thứ, lại sợ sư huynh hiểu lầm, Lê Thính không dám nói “không”, cũng không dám nói “nhẹ một chút”, cuối cùng, y chỉ có thể hoàn toàn vứt bỏ liêm sỉ, vừa khóc vừa kêu dâʍ đãиɠ: “Trướng quá... Trướng quá... Sắp bị vò hỏng rồi... Tay của sư huynh cọ đến núʍ ѵú rồi... Sẽ... Sẽ vỡ mất... Đau quá... Sảng khoái quá... Sư huynh... Hu hu...”

Phối hợp với nhịp điệu và động tác trên tay, thân dưới của Tạ Chiếu cũng nhẹ nhàng đẩy về phía trước.

Côn ŧᏂịŧ cắm vào tận gốc, tím tím hồng hồng, giống như một thanh sắt dài thô to nóng bỏng, mang theo độ cong hơi nhếch lên như một con dao cong, từ dưới lên trên hoàn toàn xuyên suốt hạ thể.

Thứ thô ráp đó của hắn chậm rãi di chuyển, vừa mới rút ra ngoài được nửa tấc đã lập tức đâm mạnh lại vào trong.

Qυყ đầυ xay nghiền nơi sâu kín trong hoa tâm, càng lúc càng cắm sâu hơn. Động tác rút ra cắm vào của hắn vừa nhẹ nhàng linh hoạt, vừa có tần số chấn động cực cao. Thứ to lớn của Tạ Chiếu ma sát ra ra vào vào với thành thịt, đỉnh qυყ đầυ điên cuồng nhắm vào nơi sâu nhất.

Hoa tâm vách thịt đều rã rời, chỗ sâu bên trong nhớp nháp như bùn.

Đột nhiên, qυყ đầυ trùng điệp đâm mạnh vào một điểm nào đó, đầu khấc đột nhiên chìm vào một chỗ mềm mại không thể tưởng tượng nổi, thịt non ướŧ áŧ mềm mại lập tức bao bọc lấy đỉnh đầu, từng lớp siết chặt đỉnh đầu, điên cuồng nhuyễn động như đang mυ'ŧ vào.

Côn ŧᏂịŧ của hắn cắm ngay vào nơi dâʍ đãиɠ nhất, chọn trúng điểm yếu ớt mẫn cảm nhất, đột nhiên tăng thêm lực đẩy đưa hung hăng đâm vào.

Giống như một con mãnh thú xảo quyệt cắn chặt con mồi, Tạ Chiếu hôn lên cổ họng mềm mại của Lê Thính.

"Sư huynh, sư, a... Sư huynh——!!!"