Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 90

Tổng giám đốc Tôn có ý tốt, nhưng Cố Trầm vẫn rất lo lắng. Cậu không tin đạo đức với phẩm hạnh của Tổng giám đốc Vu, tựa như không tin một con ma bài bạc sẽ cải tà quy chính vậy.

Hạng mục khai thác khu phố buôn bán này quá quan trọng, Cố Trầm không muốn vì sơ sót nhất thời dẫn tới thua cả ván cờ. Vậy nên có một số người, một vài việc, Cố Trầm thà rằng cẩn thận một chút còn hơn lựa chọn phiêu lưu.

Cố Trầm về tới nhà giáo sư Hình, cô Thích đang nấu cơm chiều. Hình Luật thấy Cố Trầm có vẻ hơi mệt mỏi thì hỏi: “Có chỗ nào cần tôi giúp không?”

Cố Trầm lắc đầu, vào phòng sách báo cáo tiến độ công tác với giáo sư Hình.

Giáo sư Hình cực kỳ bội phục thủ đoạn kéo tài trợ của Cố Trầm. Nhưng ông có nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng được, Cố Trầm vừa ra ngoài một chuyến, không chỉ kéo được tài trợ mà còn có thể tìm đến nhiều sản phẩm thương hiệu như vậy.

“Ít nhiều nhờ Tổng giám đốc Tôn giúp đỡ. Nguyện ý giới thiệu các doanh nghiệp có sản phẩm do nghệ sĩ bọn họ đại diện cho chúng ta.” Cố Trầm nói: “Ngày mai em lại tới tổng bộ Jiliguala một chuyến. Xác định các điều khoản, quy trình livestream bán hàng.”

Nói xong, Cố Trầm thoáng trầm ngâm.

Giáo sư Hình thấy thế thì hỏi: “Làm sao vậy?”

Cố Trầm nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn nói: “Có một việc, em không thể đưa ra quyết định.”

Cố Trầm kể lại từ đầu đến cuối chuyện Tổng giám đốc Vu cho giáo sư Hình nghe: “... Với tình huống bây giờ, nếu chúng ta có thể tranh thủ đến các thí sinh dự thi “Giọng hát của thiên thần” giúp đỡ tuyên truyền thì chắc chắn có hiệu quả làm ít công nhiều. Nhưng em thật sự lo lắng...”

Cố Trầm không nói mình lo lắng cái gì, giáo sư Hình lại nghe hiểu được: “Em không tin đối phương à?”

Cố Trầm gật đầu.

Giáo sư Hình cười nói: “Vậy không cần hợp tác.”

Cố Trầm rối rắm: “Nhưng mà...”

Giáo sư Hình nói: “Em không tin ông ta, dù miễn cưỡng hợp tác vì mục tiêu nhất thời thì cũng sẽ thấp thỏm lo sợ xảy ra sai lầm trong quá trình hợp tác. Cảm giác lo lắng như vậy rất có thể sẽ ảnh hưởng đến sức phán đoán và hiệu suất làm việc kế tiếp của em, làm em phân tâm. Một khi em không thể hết sức tập chung xử lý hạng mục thì sẽ rất dễ dàng mắc lỗi.”

“So với việc vì lo lắng mà thành phạm lỗi, chẳng bằng ngay từ đầu đừng hợp tác. Chỉ cần em tập trung tình thần giải quyết những chuyện khác, làm được tới mức nào thì làm tới mức đó là được rồi.” Thấy Cố Trầm muốn nói lại thôi, giáo sư Hình khoát tay, dịu giọng nói: “Cố Trầm, hạng mục này không phải trách nhiệm của mình em. Em đã làm đủ tốt rồi, vượt xa tưởng tượng của các thầy.”

“Đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, cũng đừng miễn cưỡng bản thân. Chuyện thành do người.”

Cố Trầm nhìn giáo sư Hình.

Giáo sư Hình cười: “Cứ quyết định thế đi. Thầy cảm thấy số lượng doanh nghiệp thương hiệu và nhà tài trợ em tìm được đã đủ nhiều rồi. Chúng ta cứ làm hết sức, hoàn thành tốt bữa tiệc lớn của chúng ta đi. Chỉ cần có thể biểu hiện tốt năng lực cạnh tranh của phố thương mại này, chứng minh sau khi đưa vào hoạt động có thể mang lại giá trị là được. Thầy tin mục tiêu một trăm triệu tệ kia không quá quan trọng.”

Cố Trầm bật thốt: “Sao lại không quan trọng chứ? Đặt ra mục tiêu, không phải là để hoàn thành hay sao ạ?”

Nếu không thể hoàn thành, có trời mới biết các nhà đầu tư ủng hộ việc khai phá khu phía đông thành phố sẽ lại nói như thế nào.

Giáo sư Hình cười lắc lắc đầu: “Có vài lúc đặt ra mục tiêu là để hoàn thành. Mà có nhiều khi đặt ra mục tiêu chỉ là để có động lực tiến tới thôi.”

Giáo sư Hình nhìn thẳng Cố Trầm: “Em còn trẻ. Có thể làm đến điều thứ hai là được rồi.”

Nghe giáo sư Hình nói xong, Cố Trầm bỗng nghĩ đến một câu khác: Làm chuyện tốt chớ hỏi về sau.

Xác định mục tiêu chỉ là để có được động lực tiến tới à?

Cố Trầm nghĩ đến mỗi lần giáo sư Hình bố trí bài tập về nhà cho mình, còn đưa danh sách tham khảo nữa. Hình như mỗi lần thầy đều nhấn mạnh Cố Trầm nỗ lực xem nhiều viết nhiều, cũng không yêu cầu cậu phải xem hết toàn bộ.

Đây là sự khác biệt trong lối tư duy giữa học giả và người kinh doanh à?

Cố Trầm cảm thấy mới mẻ, mà không hiểu sao nghe thầy Hình nói như vậy, cảm giác cấp bách luôn đè trên vai khiến cậu không thở nổi kia trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Tựa như bóng bay bị chọc một lỗ nhỏ vậy, từ từ xì hết áp lực ra ngoài.

Giáo sư Hình thấy vậy liền cười: “Thầy thấy em đón năm mới còn dằn vặt làm bản thân gầy hẳn đi. Tối nay cô em hầm canh gà đấy, nhớ uống nhiều vào.”

Vì thế bữa tối Cố Trầm uống hết ba bát canh gà đầy. Sáng sớm hôm sau cực kỳ hăng máu chạy đến tổng bộ Jiliguala bàn chuyện hợp tác.

Mấy ngày tiếp đó, người đại diện trong Công ty điện ảnh của Tổng giám đốc Tôn cũng xác nhận hợp tác với doanh nghiệp đại diện. Đa số doanh nghiệp đều chú ý tới hoạt động thu thập bài viết và cuộc thi phim ngắn mà Cố Trầm từng tổ chức. Cũng biết bên tài trợ hoạt động lần đó có thể kiếm được sức truyền bá và mức độ công nhận rất lớn trong công chúng. Lượng tiêu thụ cũng tăng gấp vài lần. Nghe nói Cố Trầm muốn tổ chức hội chợ mùng hai tháng hai và livestream bán hàng, các thương hiệu kia gần như không chút nghĩ ngợi đã đồng ý luôn. Còn chủ động tìm đến chỗ Cố Trầm, thanh toán phí gian hàng.

Cố Trầm nhận được tài liệu của bên thương hiệu đối phương, rồi lại đến Taobao can thiệp mạng liên kết ngoài trời để quay livestream cùng ngày, còn hợp tác với bên hậu cần tương quan. Tranh thủ xử lý xong toàn bộ công việc trên Internet.

Mà ở bên kia, người trong tổ đạo cụ cũng liên hợp với các bậc thầy tái hiện văn vật cùng bố trí bối cảnh hội chợ mùng hai tháng hai. Qua hơn nửa tháng khẩn trương chuẩn bị, trước ngày hai tháng hai một ngày, một phố chợ tạm thời dàn tới hai ngàn mét vòng quanh miếu Phu Tử và ao sen rốt cuộc dựng xong.

Sau khi mời ban ngành tương quan nghiệm thu, Cố Trầm lập tức bố trí các doanh nghiệp tiến vào các gian hàng trong chợ.

Khu chợ dài hai ngàn mét chợ bố trí cổ kính, khắp nơi đều là đèn l*иg đỏ thẫm và bảng hiệu ngụy trang. Còn dùng đèn l*иg xâu thành một dải dài đỏ rực. Ngụ ý mùng hai tháng hai, song long ngẩng đầu.

Những người bán hàng tiến vào và các chủ quán tiệm ăn vặt Cố Trầm đặc biệt mời tới đều mặc Hán phục, váy cổ trang để rao hàng.

Cố Trầm còn để người của tổ hạng mục cũng dựng hai gian hàng, phân biệt là một cái ở đầu lối vào chợ bán mặt nạ và trang sức, một cái khác ở cạnh ao sen bán đèn sen ước nguyện. Lại mời người tổ đạo cụ thuộc công ty điện ảnh của Tổng giám đốc Tôn, chuyển rất nhiều đạo cụ, trang phục cổ trang đã xử lý sạch sẽ đặt ở cổng chợ cho thuê. Còn mượn quan hệ của giáo sư Tần, mời một câu lạc bộ thơ văn bày quán đoán đèn trong chợ. Những thứ này đều không phải vì kiếm tiền, chủ yếu là cho các du khách tới tham dự cảm giác chân thật.

Ngoài ra, Cố Trầm còn nhờ giáo sư Hình xin ban ngành tương quan cho phép phóng pháo hoa. Hi vọng có thể tặng cho các du khách một món quà bất ngờ vào buổi tối.

Về phần các nghệ sĩ và các uploader của trang web Jiliguala được ưu ái tới làm tuyên truyền cũng đều đến trước một ngày để “làm quen” với các địa điểm tốt, vị trí tiệm cơm, quán rượu, quán trà và nhà hàng vân vân, đảm bảo hôm sau livestream không xuất hiện vấn đề.

Tổng bộ của trang web Jiliguala đã bắt đầu diễn tập quay livestream trước đó vài ngày, bảo đảm tín hiệu trực tiếp không gặp vấn đề. Cùng với đó, trang web cũng đã lục tục up lên các đoạn video ngắn giai đoạn chuẩn bị từ vài ngày trước, có hình ảnh tổ hạng mục dựng chợ, có uploader đi trước điều nghiên địa hình, còn có cả video mời giáo sư Tần và vài vị chuyên gia, học giả khác giảng giải cho cư dân mạng vài chuyện lịch sử ít người biết liên quan đến song long ngẩng đầu ngày mùng hai tháng hai, khơi gợi làm người xem tò mò vô cùng.

Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, sáng sớm mùng hai tháng hai hôm nay, vô số du khách rảnh rỗi không có việc gì chạy tới dạo hội chợ.

Vì để phối hợp với bầu không khí, Cố Trầm cũng thay một bộ áo dài cổ trang. Còn tích cực thuyết phục cả nhà giáo sư Hình đều thay trang phục cổ. Giáo sư Hình vốn còn đang nhăn nhó, kết quả đến chợ mới phát hiện Thẩm Hành Chu và mấy người giáo sư Tần cũng đều ăn mặc hợp với không khí hiện trường. Ngay cả Tổng giám đốc Tôn cũng mặc như một Viên Ngoại Lang vậy.

“Đã lâu không náo nhiệt thế này!” Giáo sư Tần thấy khu chợ du khách như nước liền cảm khái: “Nhiều năm vậy rồi, tôi thấy hôm nay là có hương vị năm mới nhất đấy.”

“Chỉ là hơi lo không biết hôm nay có thể bán ra bao nhiêu hàng!” Thẩm Hành Chu nhíu mày: “Một trăm triệu quá nhiều rồi đấy?”

“Quản nhiều ít làm gì!” Giáo sư Hình nói: “Chỉ cần chúng ta có thể tổ chức phiên chợ này hoàn chỉnh, làm dân chúng chơi vui vẻ, cái gì cần tuyên truyền đúng chỗ đều tuyên truyền đúng chỗ. Như vậy là chúng ta đã thành công rồi.”

“Tám giờ tối mới bắt đầu hoạt động, mà bây giờ đã nhiều người thế này. Công tác phòng cháy và nhân viên khơi thông nhất định phải chú ý.” Cục trưởng Tôn bên cục xây dựng cũng được ưu ái tới góp vui, thấy hiện trường hội chợ sôi nổi như vậy thì không nhịn được dặn dò.

“Cái này ông cứ yên tâm đi! Trước đó chúng tôi đã mời bộ ngành tương quan thẩm tra kiểm nghiệm rồi. Tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì đâu.”

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, di động của Cố Trầm chợt vang lên, cậu lùi lại sau mọi người hai bước nhận điện thoại, nghe được giọng nói dịu dàng của Chung Ly Toại: “Tôi đến rồi.”

“Anh đang ở đâu?” Cố Trầm hỏi anh: “Tôi đi đón anh.”

Cố Trầm đến cửa chợ, thấy Chung Ly Toại mặc áo gió màu đen đứng lẳng lặng nơi đó. Dường như xung quanh người đến người đi, cười nói náo nhiệt đều không thể ảnh hưởng tới anh.

Cố Trầm đi đến trước mặt Chung Ly Toại, cười hỏi: “Anh chỉ mặc áo gió thôi à, có lạnh không?”

Chung Ly Toại thấy Cố Trầm mặc áo khoác dài màu xám làm nét tuấn tú phiêu dật càng thêm nổi bật thì sững sờ.

Cố Trầm chú ý tới ánh mắt Chung Ly Toại: “Bộ đồ này của tôi là nhờ Tổng giám đốc Tôn làm theo yêu cầu đấy. Đều là tay nghề tổ đạo cụ của bọn họ. Nhưng mấy bộ tổ đạo cụ mang đến đây hôm nay cho thuê đều là trang phục diễn từng có người mặc rồi, anh không mặc được đâu.”

Chung Ly Toại khôi phục tinh thần, cười nói: “Chợ hôm nay náo nhiệt thật đấy.”

“Giờ mới bắt đầu thôi.” Cố Trầm vô cùng tự tin: “Buổi tối sẽ càng náo nhiệt.”

Đang lúc nói chuyện, Cố Trầm lơ đãng liếc thấy một người. Cậu cảm thấy đối phương hơi quen mắt, lên tiếng gọi: “Tổng giám đốc Khương?”

Khương Minh Phàm không ngờ mình đã tránh trong đám đông rồi mà Cố Trầm vẫn phát hiện ra, cảm thấy hơi xấu hổ. Anh ta cười gượng đi tới: “Khéo thật đấy, hai người cũng ở đây à?”

Chung Ly Toại mặt không chút thay đổi nhìn Khương Minh Phàm.

Khương Minh Phàm lập tức nói: “Ờm... không phải Thiên Toại định đầu tư hạng mục phố thương mại khu phố cổ này hay sao? Hôm nay tôi đến xem thử, đích thân trải nghiệm bầu không khí một phen. Quan sát hình thức phố thương mại này đưa vào hoạt động thế nào, xem có đáng giá chúng ta đầu tư không...”

Chung Ly Toại vẫn không chút biểu cảm.

Cố Trầm cười nói: “Hy vọng Tổng giám đốc Khương chơi vui vẻ.”

Khương Minh Phàm ngượng ngùng sờ mũi: “Chắc rồi. Chắc rồi.”

Cố Trầm lại hỏi: “Tổng giám đốc Khương đến một mình à?”

Khương Minh Phàm đang định đáp, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của ông bạn nối khố bên cạnh thì liền vội đổi giọng: “Tôi đi cùng đồng nghiệp. Khảo sát hạng mục mà, đương nhiên phải dẫn đoàn đội bên bộ phận đầu tư đến.”

Cố Trầm cười nói: “Vậy tôi không...”

Không chờ Cố Trầm nói xong, Khương Minh Phàm đã vội cướp lời: “Hai người đừng bận tâm đến tôi, các cậu chơi của các cậu, chúng tôi đi dạo của chúng tôi.”

Nói xong đã xoay người bước đi.

Cố Trầm: “...”

Chung Ly Toại nhìn theo bóng dáng hấp tấp của ông bạn thân, dịu giọng nói với người bên cạnh: “Chúng ta cũng đi thôi.”

Cố Trầm nghe vậy mới khôi phục tinh thần, cười đáp: “Đi thôi.”

Mà nhìn thấy chiếc áo gió mỏng manh của Chung Ly Toại, Cố Trầm lại đề nghị: “Chúng ta đến quán trà đi. Tám giờ tối mới bắt đầu các hoạt động trong chợ, các thầy đều ngồi ở quán trà.”

Bọn họ vừa uống trà nói chuyện phiếm vừa quan sát tin tức hậu trường từ trang web Jiliguala và mạng Taobao, nhìn chằm chằm lượng giao dịch trực tuyến.

Chung Ly Toại nói: “Khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, ở đây lại náo nhiệt như vậy. Chúng ta đi mua sắm trước đi.”

“Cũng đúng.” Cố Trầm gật đầu, dặn dò một câu: “Nếu anh lạnh thì nói với tôi, chúng ta đến quán trà ngồi.”

Cố Trầm đã theo tổ hạng mục và các lãnh đạo bộ ngành tương quan đi dạo vài lần, còn từng bố trí với bên bán hàng, có thể nói là biết rõ từng ngóc ngách của khu chợ này trong lòng bàn tay. Cậu biết sạp nhà nào ăn ngon, chỗ nào chơi thú vị.

“... Anh đừng nhìn đồ ăn vặt ở sạp trông không có gì đặc biệt, đều là do giáo sư Hình tìm tới đấy. Giáo sư của chúng tôi nổi tiếng sành ăn, chỗ nào có đồ ngon ở thành phố A đều không giấu được giáo sư đâu.” Cố Trầm nói xong vừa lúc dừng trước một sạp ăn vặt, mua hai bát Dango*, sau đó chuyển tay đưa một bát cho Chung Ly Toại: “Anh nếm thử đi. Cái này nấu bằng nước gừng, có thể trừ lạnh.”

*Dango: Một loại bánh trôi của Nhật

Chung Ly Toại nhận Dango. Cố Trầm đã vừa đi tiếp vừa ăn. Chung Ly Toại thấy động tác Cố Trầm tự nhiên như vậy, nghĩ một lát, học dáng vẻ của cậu ăn một miếng. Miếng bánh trôi tròn trịa trắng như tuyết mịn như ngọc vừa vào miệng, hương vị ngọt ngào trơn mềm lan tỏa, khai vị vô cùng.

Chung Ly Toại cảm thấy rất mới mẻ. Anh sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên vừa đi đường vừa ăn đồ thế này.

“Thế nào, hương vị không tồi chứ?” Cố Trầm nhìn vẻ mặt hồi vị của Chung Ly Toại, cười nói: “Đằng trước còn có một nhà bán canh gà xiên đậu phụ và viên củ cải. Cũng ngon lắm nhé.”

Mà đến lúc này Cố Trầm mới thuận miệng hỏi: “Trước đây anh có từng nếm thử mấy thứ này bao giờ chưa? Chính là mấy món ăn vặt cổng trường như gà rán, Oden, ruột heo nướng, bánh kếp trái cây, mì lạnh nướng... À hình như thời các anh đi học không có mì lạnh nướng.”

Chung Ly Toại thấy dáng vẻ Cố Trầm vừa nói chuyện vừa ăn vặt rất sinh động, anh cười nói: “Tôi chưa từng ăn bao giờ.”

Anh thoáng dừng một chút, nói thêm: “Hồi bé tôi học trường tư Quốc tế, ngoài cổng trường không có sạp ăn vặt như vậy. Gia đình tôi cho tài xế đưa đón tôi đi học và tan trường, tôi cũng không có cơ hội ăn đồ bên ngoài.”

Cố Trầm đánh giá Chung Ly Toại một thoáng, cảm khái vô cùng: “Cũng đúng. Nếu không phải hôm nay chính mắt thấy thì tôi cũng không tưởng tượng được anh đứng ở quán vỉa hè ăn vặt sẽ trông thế nào.”

Chung Ly Toại cười: “Cảm ơn cậu.”

Cố Trầm nhíu mày: “Cảm ơn cái gì? Mời anh ăn một bát Dango thôi mà, không cần trịnh trọng như vậy đâu.”

“Không phải vì cái này.” Chung Ly Toại giải thích: “Tôi muốn cảm ơn cậu vì luôn cho tôi trải nghiệm những chuyện mới mẻ.”