Bấm để xem
Đóng lại
Vì vậy, trước khi Lâm Thanh Mặc chưa kịp ngăn cản Mộ Thanh Lan lại thì thanh trường kiếm trong tay của Mộ Thanh Lan đã giơ lên cao, rồi sau đó -- hung hăng chém xuống!
"Thanh Nguyên Trảm!"
Nguyên Lực của Mộ Thanh Lan hội tụ lại, rồi sau đó ngưng tụ ở trên đầu kiếm, thanh kiếm màu xanh đen, sáng lên một tầng băng giá, rồi nhanh chóng biến mất!
Trong đáy mắt của Huyễn vương xà tựa hồ hiện lên một tia khinh thường.
Nó tự nhiên là có thể cảm giác được Mộ Thanh Lan hiện giờ bất quá chỉ là Ngự Thiên Cảnh sơ kỳ, một tu luyện giả như vậy, nó một ngụm là có thể cắn chết!
Huyễn vương xà vẫn không nhúc nhích, chỉ khi Thanh Nguyên Trảm sắp rơi xuống, nó rốt cuộc mới di chuyển!
Cái đuôi thật dài, nhanh chóng vứt ra!
Vảy của nó rất là cứng cho nên bình thường khó có thể lưu lại vết thương trên người của nó, chính vì vậy nên nó trực tiếp lựa chọn đối mặt với Thanh Nguyên Trảm của Mộ Thanh Lan bằng chính thân thể của mình!
Dưới ánh mặt trời, lớp vảy lộng lẫy vô cùng chói mắt!
Keng!
Đầu thanh kiếm cùng với cái đuôi của huyễn vương xà va chạm kịch liệt!
Trong nháy mắt, gần như có các tia lửa văng ra khắp nơi!
Ngay lập tức, nơi thanh kiếm chém tới, lại chậm rãi chảy ra một vết máu!
Lâm Thanh Mặc cùng Giang Đạt Nguyên đều là khϊếp sợ không thôi, trong lúc nhất thời họ có chút không thể tin được.
Cơ thể của huyễn vương xà nổi tiếng là cứng rắn, một thân vảy của nó có thể sánh ngang với áo giáp, cho nên ai có thể nghĩ rằng vậy mà chỉ với một cú đánh của Mộ Thanh Lan đã khiến cho nó đổ máu?
Huyễn vương xà dường như cũng có chút không thể tin tưởng được, cái đuôi đau nhức, vô thức cuộn mình lại, quấn về phía cánh tay của Mộ Thanh Lan.
Mộ Thanh Lan nhướng mày, vảy của con huyễn vương xà này đúng là thật sự rất cứng rắn, lần này thế mà chỉ để lại một vết máu.
Nàng khẽ đảo mắt, cái đuôi của huyễn vương xà, đã chạm đến tới cổ tay của nàng rồi.
"Cẩn thận! Huyễn vương xà này am hiểu nhất đó chính là siết chặt người ta cho đến chết!"
Lâm Thanh Mặc vội vàng lên tiếng.
Huyễn vương xà thích nhất đem con mồi quấn thành nhiều vòng rồi sau đó tra tấn đến chết, một khi rơi vào thế yếu thì sẽ rất nguy hiểm!
Nói xong, Nguyên Lực trong bàn tay hội tụ lại bộc phát ra ngay lập tức!
Mà bên kia, Giang Đạt Nguyên cũng nhanh chóng lao về phía huyễn vương xà!
Hai mắt của Mộ Thanh Lan hơi rũ xuống, nhìn chằm chằm vào cái đuôi của huyễn vương xà ở trước mặt nàng, khẽ cười một tiếng, rồi sau đó, cổ tay đột nhiên xoay chuyển!
Thanh Nguyên Trảm đột nhiên chém ngang!
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Trong nháy mắt, Thanh Nguyên Trảm lại dính sát vào cơ thể của huyễn vương xà, do sự thay đổi phương hướng của lưỡi kiếm, nó trực tiếp cắt đứt một mảng lớn da thịt của huyễn vương xà ở nơi vết máu vừa rồi!
Mà ở trên lớp vảy kia cũng tự nhiên rơi từng lớp một!
Trong phút chốc máu bắn tung tóe ngay tại chỗ!
Huyễn vương xà kêu lên một tiếng, toàn bộ thân thể đều co rút lại!
Lâm Thanh Mặc ngơ ngác nhìn một màn này, bước chân dần dần ngừng lại, dường như còn có chút không phản ứng kịp.
Mà Giang Đạt Nguyên lúc này đã tới phía sau lưng của huyễn vương xà, tuy rằng có chút kinh ngạc nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng lại, liền dùng kiếm chém xuống!
Nhận thức được nguy hiểm, Huyễn vương xà vội vàng chạy trốn sang hướng bên cạnh, nhưng mà lúc này nó đã bị thương, làm sao có thể thoát được một kích của Giang Đạt Nguyên?
Xoẹt!
Tiếng vũ khí va chạm vào da thịt, nghe thật là ê răng!
Bởi vì trước đó Mộ Thanh Lan đã gọt bỏ một mảng lớn da thịt trên người của nó, cho nên quá trình khởi động tay của Giang Đạt Nguyên lúc này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Một kiếm đi xuống này, suýt chút nữa đã chặt đứt thân thể của nó rồi!
Mộ Thanh Lan đuổi theo thừa thắng xông lên, cổ tay liên tục xoay chuyển, lưỡi kiếm sắc nhọn, hung hăng đâm thẳng vào đầu của huyễn vương xà!
Hai tròng mắt của huyễn vương xà gần như trào ra, giãy giụa trong chốc lát, rồi dần dần im lìm.
Mộ Thanh Lan cầm thanh kiếm lên, trên tay nàng liền xuất hiện một viên Nguyên Đan màu trắng.
Trên đó có bốn vạch hoa văn rất rõ.
Tấm ngọc bài bên eo của Mộ Thanh Lan cũng nhấp nháy, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua, đã biến thành "Mười".
Mộ Thanh Lan có chút bất ngờ, trước đây nàng còn tưởng cần phải gϊếŧ thêm vài thứ nữa mới gia tăng lên chứ, bây giờ xem ra lại không phải như thế.
Săn gϊếŧ nguyên thú cấp bậc càng cao, giá trị gia tăng đương nhiên sẽ càng cao.
Cẩn thận tưởng tượng, như vậy cũng đích xác có chút đạo lý, dù sao thì một số người có thể săn gϊếŧ mười nguyên thú cấp một nhưng lại có thể không săn được một con nguyên thú cấp bốn, cho nên như vậy có thể xem như là công bằng.
Mộ Thanh Lan nhìn thoáng qua, nàng có chút hứng thú đối với cuộc thi săn bắt này rồi.
Không biết.. giá trị này sẽ gia tăng bao nhiêu khi mà nàng săn gϊếŧ nguyên thú cấp năm hoặc cấp sáu đây?
Nếu Lâm Thanh Mặc biết ý nghĩ của nàng lúc này, chỉ sợ là hắn sẽ kinh ngạc muốn rớt cằm-- gặp được nguyên thú cấp bậc như vậy, người khác chạy trốn còn không kịp, ai như nàng vậy mà còn nghĩ muốn săn gϊếŧ nó?
Bất quá, lúc này, Lâm Thanh Mặc nhìn Mộ Thanh Lan với ánh mắt rất là phức tạp.
Một kẻ Ngự Thiên Cảnh sơ kỳ, vậy mà có thể dễ dàng chém gϊếŧ một con nguyên thú cấp bốn như thế, nói ra ai tin tưởng chứ?
Liền ngay cả hắn cũng sẽ không tin điều đó!
Tuy nhiên xác của huyễn vương xà vẫn đang lẳng lặng mà nằm ở nơi đó, chính mắt hắn đã nhìn thấy cho nên làm sao mà hắn không tin được?
Tuy rằng sau đó lại có Giang Đạt Nguyên ra tay, nhưng Lâm Thanh Mặc trong lòng biết rõ nếu chỉ một mình Mộ Thanh Lan thì nàng cũng tuyệt đối có thể hoàn toàn gϊếŧ chết huyễn vương xà!
"Ngươi che giấu thực lực?"
Lâm Thanh Mặc nhíu mày mở miệng, hắn không thể nào nghĩ ra được lý do nào khác ngoài lí do này cả.
Mộ Thanh Lan đem Nguyên Đan thu hồi: "Ngươi cảm thấy giống sao?"
Lâm Thanh Mặc không nói.
Hắn đích xác nhìn không ra đến, hơn nữa trực giác nói hắn rằng Mộ Thanh Lan chính là Ngự Thiên Cảnh, chỉ là bản thân có thể vượt cấp chiến đấu mà thôi.
Người như vậy, Lâm Thanh Mặc đã từng gặp qua.
Bất quá, hắn chưa thấy ai biếи ŧɦái như vậy.
Hắn nhìn về phía Mộ Thanh Lan.
Thiếu niên mặc áo đen tuy rằng cao gầy nhưng không làm cho người ta cảm thấy yếu ớt, giữa lông mày và ánh mắt đều là ánh sáng nhàn nhạt, dường như hắn không nghĩ rằng mình đã gϊếŧ chết một nguyên thú cấp bốn, là chuyện làm người khϊếp sợ cỡ nào.
Lâm Thanh Mặc cảm thấy rằng chính mình càng thêm không hiểu Mộ Thanh Lan.
Nhưng Mộ Thanh Lan lại có phần hứng thú với cuộc thi săn bắt lần này: "Xem ra vẫn nên đi gϊếŧ nguyên thú cấp cao thì giá trị gia tăng sẽ tương đối nhanh."
Lâm Thanh Mặc nhắm mắt, đè nén nhiều suy nghĩ trong lòng xuống nói: "Đương nhiên. Nguyên thú cấp bốn là mười, còn nguyên thú cấp năm chính là một trăm."
Mộ Thanh Lan hiểu rõ gật gật đầu, nhưng cũng không ngạc nhiên gì mấy.
Nói vậy cấp sáu, sẽ càng nhiều.
Mộ Thanh Lan mi mắt cong cong: "Lần này, ta đã đi trước ngươi rồi."
Lâm Thanh Mặc cũng không để ý: "Hết thảy chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi."
Vẻ mặt của Mộ Thanh Lan hơi thu liễm lại, chợt cười nói: "Đúng vậy."
Cuộc thi săn bắt này chỉ vừa mới bắt đầu, cho nên trong vòng ba ngày có thể sẽ xảy ra rất nhiều sự thay đổi.
Có lẽ bây giờ, những người khác cũng đã bắt đầu hành động.
Nói không chừng, có người nào đó đã cao hơn nàng rất nhiều rồi cũng nên.
"Đi thôi, chúng ta phải nhanh lên."
* * *
Vào buổi tối, cả ba người rốt cuộc cũng đến một cái hồ, quyết định dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát trước.
"Khu vực săn bắn này vẫn còn rất nhiều nguyên thú." Giang Đạt Nguyên mở miệng, cười nhìn về phía Mộ Thanh Lan: "Tam thiếu thật đúng là thâm tàng bất lộ."
Lâm Thanh Mặc không nói chuyện, nhưng đối với lời nói của Giang Đạt Nguyên, ở trong lòng cũng thừa nhận.
Trải qua gần một ngày săn thú, cuối cùng hắn cũng tin rằng, Mộ Thanh Lan chính là Ngự Thiên Cảnh sơ kỳ, nhưng hắn lại có sức chiến đấu mạnh mẽ.
Sau trận chiến đấu với huyễn vương xà, bọn họ đã chạm trán với nguyên thú cấp bốn thêm hai lần, một lần là hắn đánh chết, một lần là Mộ Thanh Lan đánh chết.
Một lần còn có khả năng là ngẫu nhiên, hoặc là may mắn, nhưng hai lần, cũng tuyệt đối có thể xem như thực lực.
Lâm Thanh Mặc trong lòng biết rằng lai lịch của Mộ Thanh Lan chắc chắn không đơn giản, nhưng hắn không bao giờ hỏi..
Mộ Thanh Lan ngồi xếp bằng, đôi tay kết ấn trước ngực.
Lâm Thanh Mặc nhìn thoáng qua, có chút ngoài ý muốn: "Đừng nói là bây giờ ngươi muốn tu luyện nha?"
Mộ Thanh Lan không nói chuyện, nhắm hai mắt lại.
Năng lượng trời đất xung quanh lao thẳng về phía cơ thể nàng..
Lâm Thanh Mặc nhìn trong chốc lát, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Biếи ŧɦái quả nhiên là biếи ŧɦái."
Sau một ngày chiến đấu, hắn đã kiệt sức rồi, hận không thể ngay lập tức nhắm mắt lại ngủ một giấc, tuy rằng thực lực của Mộ Thanh Lan rất mạnh, nhưng nàng ở trình độ đó, nhất định so với hắn thì còn mệt hơn nhiều, thế mà vào thời điểm như vậy, vậy mà nàng còn không chịu nghỉ ngơi, tiếp tục tu luyện.
Lâm Thanh Mặc trong lòng, rốt cuộc cũng bắt đầu có một tia kính nể.
Giang Đạt Nguyên nhìn Mộ Thanh Lan, trong lòng khẽ thở dài một hơi.
Hắn đi theo Mộ Thanh Lan cũng có một đoạn thời gian cho nên hắn đã quá quen với nàng như vậy.
Dù mệt mỏi hay buồn ngủ, nàng luôn giành giật mọi thời gian để tu luyện.
Đối với những người khác, nàng chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng, nhưng mà ít có ai biết rằng dưới vẻ ngoài đó, nàng đã phải trả giá bao nhiêu?
Cho nên, nàng mới có thể lấy Ngự Thiên Cảnh chém gϊếŧ nguyên thú cấp bốn, thậm chí đánh bại xuyên sơn ngân lang!
Bởi vì là nàng, cho nên mọi thứ không có khả năng, đều trở thành có khả năng!
Giang Đạt Nguyên nắm chặt tay.
Mộ Phong đại nhân, ngài có một đứa con trai thật giỏi..
Đúng lúc này, năng lượng quanh cơ thể Mộ Thanh Lan đột nhiên gia tốc, lao về phía cơ thể nàng.
Lâm Thanh Mặc trợn to hai mắt: "Này, đây là muốn đột phá?"
Hắn mới vừa còn nói nàng là người có cảnh giới thấp, thế mà quái nào người này đã đột phá rồi?
Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của hai người, năng lượng quanh thân Mộ Thanh Lan liên tục bị nàng hấp thu!
Trên đầu nàng còn xuất hiện một vòng xoáy năng lượng!
Lúc này Mộ Thanh Lan giống như một cái lỗ đen, điên cuồng hấp thu năng lượng chung quanh, rồi sau đó chảy dọc theo gân cốt huyết mạch!
Cuối cùng, tất cả đều tiến vào trong ngọc giản màu đen bên trong khí hải!
"Này, này.. Chỉ là Ngự Thiên Cảnh đột phá thôi mà, sao động tĩnh lại lớn như vậy chứ?"
Lâm Thanh Mặc có chút không thể tin tưởng hỏi.
Nhưng mà lúc này Mộ Thanh Lan sẽ không trả lời câu hỏi của hắn.
Đôi mắt nàng nhắm chặt, toàn thân nàng đang ở trong trạng thái tập trung, tùy ý những năng lượng đó, đem nàng bao vây trong đó!
Ngọc giản màu đen ở trong cơ thể nàng cũng âm thầm cắn nuốt mọi thứ!
Nhưng vào lúc này, một nụ cười âm hiểm đột nhiên vang lên sau lưng họ:
"Ha ha, vậy mà lại đột phá ở ngay lúc này sao? Ta thực sự không biết nên vui hay buồn cho các ngươi nữa đây!"
Lâm Thanh Mặc chợt quay đầu lại, liền nhìn thấy có người chậm rãi đi tới.
"Người của Chu gia?"
Chỉ liếc mắt một cái, Lâm Thanh Mặc liền nhận ra bọn họ.
"Lâm thiếu gia, thị lực của ngươi thật tốt. Nhưng ngươi cứ yên tâm, chúng ta hôm nay không tới đây gây sự với ngươi, ngươi chỉ cần, đem người này giao cho chúng ta, chúng ta hứa sẽ không làm khó ngươi, thế nào?"
Người nam nhân đi đầu trên mặt có một vết sẹo dài, lúc này nụ cười của hắn ta mang theo ba phần xấu xa.
Khi nói, hắn ta nhìn về phía Mộ Thanh Lan, người đang ở đột phá vốn đối ngoại giới hoàn toàn không biết gì cả, trong mắt hắn ta hiện lên một tia kinh ngạc xen lẫn sự tham lam.
"Tuyệt sắc bậc này, không biết khi chơi, sẽ có cảm giác gì đây.."
* * *đề cử* * *
(Xong chương)
Tiên Nhi, Ayuxinh, Lan Tương Nhu và 34 người khác thích bài này.
6 Tháng tám 2022Tặng xuThíchTrích dẫn
Mèo A Mao Huỳnh MaiKiểm duyệt viên
Bài viết:Tìm chủ đề672