Chương 20.2
Tuyết rơi dày đặc bên ngoài cửa sổ, gió bắc rít gào cuốn bông tuyết lên, bên cửa sổ cũng vang lên mấy tiếng cạch cạch.
Nhưng trong phòng lại là một mảnh xuân sắc. Bức tường phía nam và phía bắc nối liền với một cái giường lớn, ở bếp đang cháy một ngọn lửa, nhiệt khí xuyên qua phiến đá, không ngừng làm ấm căn phòng ngủ.
Trên giường trải một tấm chăn bông dày, bên trên có một thanh niên đang quỳ nằm trên đó, chống người bằng khuỷu tay và đầu gối, thắt lưng thấp xuống, cái mông chổng lên cao, lắc qua lắc lại thừa nhận từng cú thúc của nam nhân ở sau.
Khác với thanh niên cả người trần trụi, nam nhân lại ăn mặc chỉnh tề, chỉ kéo dây khoá quần xuống, lộ ra ©ôи ŧɧịt̠ hung hãn dữ tợn, không ngừng ȶᏂασ vào lỗ thịt nhỏ nhắn đã đỏ ửng.
Sự tương phản rõ rệt như vậy khiến Khưu Bạch cảm thấy mình giống như một con cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ, nằm ở dưới thân đàn ông, vểnh mông vẫy đuôi cầu xin.
Trong lòng cậu càng cảm thấy xấu hổ, thân thể lại càng mẫn cảm, hậu huyệt không ngừng ồ ồ tràn ra nước da^ʍ, tưới lên qυყ đầυ của Chu Viễn, theo chuyển động của nam nhân chảy lách tách lên chăn.
Chu Viễn kêu một tiếng, cười cười nói: "Chảy nhiều như vậy, làm chăn dơ luôn rồi, ngày đông lạnh giặt không được đâu."
Giọng anh mang theo chút lười biếng khàn khàn, như có như không mà đỉnh vào bên trong.
Khưu Bạch bị anh ta làm cho xấu hổ đến mức toàn thân phát run, không kiềm được mà khép chặt hai chân lại.
Mông đột nhiên bị tát vào: “ba" một tiếng, lanh lảnh vang dội. Kèm theo đó là lời răn dạy không lưu tình của Chu Viễn: "Đã nói bao nhiêu lần, không được kẹp chân lại, sao lại không biết nghe lời!"
Khưu Bạch nghẹn ngào một tiếng, thân thể bò về phía trước, lại bị nam nhân túm eo lôi về, đổi lấy sự chuyển động càng hung mãnh như bão táp hơn.
"A... Nhẹ chút..." Ngón tay Khưu Bạch nắm chặt ga giường, hơi ngửa đầu nhỏ giọng rêи ɾỉ, bị đánh cũng không có chút tức giận, trái lại càng thêm động tình. Trong chuyện tìиɧ ɖu͙© Chu Viễn đặc biệt cường thế, mọi cử động của cậu đều phải nằm dưới sự kiểm soát của người đàn ông, tỷ như hành động khép chân vừa nãy, hoặc là tự mình đυ.ng vào dươиɠ ѵậŧ nhỏ, nhất định sẽ bị khẽ tay.
Ban đầu cậu còn có chút oan ức, bất quá sau khi làm xong, nhìn Chu Viễn hổ thẹn tự trách theo sát cậu nói xin lỗi, nói anh lúc đó không khống chế được mà mềm lòng tha thứ.
Dần dần, cậu cũng cảm thấy hứng thú, có lẽ thân thể này thích bị đau, hoặc có lẽ là do cậu quá yêu Chu Viễn, nguyện chấp nhận tất cả của Chu Viễn.
Vừa làm nhục vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, như thú vui tình ý ngầm hiểu giữa hai người, khiến bọn họ dần trầm luân, cùng nhau khám phá từng tầng bí ẩn của tình ái.
Chu Viễn một tay véo eo Khưu Bạch, một tay tùy ý nhào nắn bờ mông dính đầy nước da^ʍ của cậu, trên đó còn có dấu tay đỏ bừng của anh đánh ra, tựa như hoa mận đỏ* nở trong tuyết trắng, vừa da^ʍ tục vừa chói mắt.
*Hoa mận đỏ:
Cảnh tượng trước mặt kí©ɧ ŧɧí©ɧ đáy mắt Chu Viễn càng đỏ đậm, quyết tâm cᏂị©Ꮒ tung lỗ huyệt nhiều nước này. Khưu Bạch kịch liệt run rẩy, lỗ da^ʍ đột nhiên co rút mạnh mẽ, siết chặt khiến Chu Viễn thoải mái ngửa đầu hít một hơi.
Anh đứng thẳng dậy, dùng đầu gối đẩy hai chân Khưu Bạch ra, một chân khác cong lên nửa quỳ trên giường. Tư thế này làm cho anh đi vào càng sâu, được tầng tầng lớp lớp thịt huyệt quấn lấy dươиɠ ѵậŧ, bọn nó dường như luyến tiếc để "ái nhân" rời đi mà co rút kịch liệt.
Qυყ đầυ hình dạng như chiếc ô đang xoè, như một thanh đao bổ Khưu Bạch ra làm hai, trực tiếp đâm vào tuyến tiền liệt mẫn cảm. Khưu Bạch không tự chủ được mà ưỡn người về phía trước, kɧoáı ©ảʍ ngập đầu từ tuyến thể chạy ra toàn thân, khiến cậu mềm nhũn cả người, gác trán lên mu bàn tay, thần trí không rõ khóc thét lên.
Chu Viễn đỡ cậu dậy, nhưng cậu thực sự không còn khí lực nữa, lại nằm sấp xuống.
Nam nhân dường như có chút không kiên nhẫn, ánh mắt tối sầm lại, chậm rãi rút dây thắt lưng từ quần ra, muốn trói cần cổ mỏng manh của cậu lại rồi túm trong tay, như vậy Khưu Bạch sẽ không bị ngã xuống nữa.
Thắt lưng bị cởi ra, khóa kim loại gõ vào xích quần phát ra tiếng leng keng một trận, Khưu Bạch tò mò muốn quay lại xem, lại bị một bàn tay lớn nhéo một cái.
"Đừng quay đầu lại." Thanh âm nam nhân âm trầm đến đáng sợ.