Chương 21.1
Khưu Bạch đang chìm trong du͙© vọиɠ nên không nghe ra có gì khác thường, nghe lời không quay đầu, lắc mông dùng hậu huyệt chậm nhịp ve vuốt ©ôи ŧɧịt̠ lớn.
Nếu như cậu quay đầu lại, nhất định có thể nhìn thấy sắc mặt tối tăm, ánh mắt đỏ như máu của Chu Viễn đang nhìn thẳng vào gáy sau mềm mại của cậu, ánh mắt hung tợn như muốn từ phía trên gặm xuống một miếng thịt.
Chu Viễn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu khắc chế, xua đi những suy nghĩ dị thường trong đầu, anh không muốn làm cho Khưu Bạch sợ hãi, huống chi là làm cậu bị thương, vì vậy anh chỉ có thể cố gắng hết sức kiềm chế bản thân.
"Viễn ca...động đi..." Khưu Bạch khó nhịn mà uốn éo người, thúc giục người phía sau.
CᏂị©Ꮒ mạnh thì muốn khóc, cᏂị©Ꮒ nhẹ thì cậu lại không vui.
Chu Viễn bị cậu chọc tức đến cười, ném cái thắt lưng trên tay đi. Anh rút ©ôи ŧɧịt̠ đến miệng huyệt, mài mài nhẹ bên ngoài lỗ da^ʍ nhưng không đi vào.
Khưu Bạch ậm ừ, ưỡn mông tìm ©ôи ŧɧịt̠ muốn ăn vào nhưng không ăn được.
Cậu lúc này bị du͙© vọиɠ treo lung lẳng trên không, mơ mơ màng màng như đứa trẻ, không đạt được thứ mình muốn sẽ khóc lên.
Trong lòng vừa khó chịu vừa oan ức, nước mắt chực trào ra, làm ướt từng mảng nhỏ trên chăn.
Chu Viễn nghe thấy cậu nức nở, nhanh chóng lật người lại, liền thấy một khuôn mặt đỏ bừng, trên mặt ướt đẫm, mồ hôi và nước mắt lẫn lộn với nhau.
Chu Viễn ngược lại cảm thấy rất thú vị, tùy ý xoa xoa mặt Khưu Bạch, dụ dỗ cậu nói mấy lời dâʍ đãиɠ
"Sao lại khóc rồi? Em muốn gì thì nói cho anh biết."
Khưu Bạch sụt sịt khóc nức nở: “Ngứa... Muốn..."
"Ngứa chỗ nào? Muốn cái gì? Nói cho anh."
Khưu Bạch không lên tiếng, cho dù lúc này có chút không tỉnh táo nhưng vẫn mắc cỡ không nói ra được, mím chặt môi, lông mi bất an run rẩy.
Chu Viễn cũng không gấp, dùng qυყ đầυ mài mài miệng huyệt mềm mại, thỉnh thoảng tiến vào, rồi nhanh chóng rút ra.
Khưu Bạch càng khó chịu hơn, cậu như bị du͙© vọиɠ treo lơ lửng giữa không trung, không biết đi đâu, càng không có điểm tựa. Cậu ủy khuất đá chân, cũng không có sự an ủi của nam nhân, đổi lại còn bị hành ác liệt hơn.
Một lúc sau, cuối cùng bị du͙© vọиɠ mãnh liệt xông phá phòng tuyến, cậu rốt cuộc thoả hiệp, khóc lóc nói: "Bên trong ngứa... Lỗ nhỏ ngứa... Muốn anh đâm đâm vào... Dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự đâm vào..."
Chu Viễn lắc đầu, chọc ngón tay vào lỗ huyệt sưng đỏ, khoé môi nhếch lên nụ cười ác liệt: "Cái lỗ l*и này của em đúng là da^ʍ quá đáng, em càng đúng là một con cɧó ©áϊ thiếu thao biết lắc mông cầu nam nhân đυ. em."
Khưu Bạch bị những ngôn từ hạ lưu như vậy nhục nhã, nhưng thân thể lại hưng phấn dị thường.
"Mau cᏂị©Ꮒ tiểu cɧó ©áϊ đi... Lỗ l*и của em ngứa quá... Ông xã mau tới đâm đâm..."
Nghe được câu trả lời vừa ý, tà vị trong lòng Chu Viễn được thoả mãn, hơi ưỡn thân cắm ©ôи ŧɧịt̠ vào. Kỳ thực anh cũng nhịn đến đau đớn, lúc này được tiến vào hành lang căng mịn, hai người đều sảng khoái thở ra.
Khưu Bạch triệt để giải phóng bản thân, bày ra mọi tư thế, mọi cách chơi trước đây từng xem trên điện thoại, chơi cosplay hay cám dỗ được chế phục. Trong miệng một chút gọi ca ca, một chút lại gọi papa, da^ʍ không chịu nổi.
Chu Viễn bị cậu gọi đến mắt đỏ ngầu, gác đôi chân dài của cậu lên vai, kê gối dưới eo rồi hung hăng thúc mạnh vào.
Khưu Bạch nghẹn ngào khóc, thân thể theo động tác của người đàn ông nhấp nhô lên xuống, cái miệng nhỏ còn không ngừng nói lời da^ʍ.
"Côи ŧɧịt̠ của papa to quá... L*и nhỏ không chứa nổi... Thật lớn..."
"Em thật đúng là đồ yêu tinh, vừa tao vừa lãng." Chu Viễn trên trán nổi gân xanh, cái miệng nhỏ nhắn bên dưới kẹp ©ôи ŧɧịt̠ anh đau nhức, cái miệng nhỏ nhắn bên trên lại khiến lòng anh ngứa ngáy, làm anh hận không thể chết trên người Khưu Bạch.
"A... Thật thoải mái... Anh ơi, lỗ nhỏ sướиɠ quá... A ưʍ..." Khưu Bạch bị kɧoáı ©ảʍ như thủy triều kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến da đầu tê dại, tiểu côn ŧᏂịŧ trước người đứng lên, dính sát trên bụng chảy ra chất lỏng trong suốt.
Cậu không nhìn được muốn sờ, lại bị nam nhân tát tay.
Cậu ủy khuất bẹp miệng, mở to đôi mắt ngấn nước nhìn nam nhân: “Em khó chịu... Anh sờ đi."
Chu Viễn cười lạnh một tiếng: “Không sờ, ngày hôm nay anh muốn cᏂị©Ꮒ em bắn ra bằng phía sau."
Anh dùng một tay nắm hai cổ tay thiếu niên ấn trên đỉnh đầu, tay kia xoa nắn hai vυ', đầṳ ѵú nhỏ bị cọ xát đến đỏ bừng, tê tê dại dại sưng thành một quả anh đào nhỏ.
Khưu Bạch biết đã chọc anh tức giận, vυ' bị vò đau cũng không nói tiếng nào, trái lại cậu ngẩng đầu lên, cố gắng hôn lên cằm của người đàn ông.
Chu Viễn hiểu rõ mà buông cánh tay cậu ra, nhìn cậu dịu dàng ôm lấy cổ mình, khẽ hôn mình. Hạ thân lại một khắc không ngừng mà chuyển động, nện cho đoá hoa nhỏ phun nước tung toé.
Dươиɠ ѵậŧ hung ác rút ra cắm vào bên trong huyệt, qυყ đầυ nghiền ép tuyến thể. Khưu Bạch bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến ánh mắt tan rã, vô thần nhìn trần nhà, mãi đến tận khi hét lên một tiếng ngắn ngủi, thân thể co giật vài cái, côn ŧᏂịŧ run rẩy phun ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Kɧoáı ©ảʍ xuất tinh khiến hậu huyệt co rút không ngừng, Chu Viễn bị kẹp chặt đến sảng khoái, banh rộng hai chân cậu ra, đè trên giường tàn nhẫn nện xuống mấy chục cái, sau đó rút ra, ở trước mặt Khưu Bạch sục ©ôи ŧɧịt̠.
Mồ hôi từ thái dương trượt xuống cái cằm sắc bén, ánh mắt của nam nhân đỏ đậm hung ác, chăm chú nhìn thanh niên dưới thân, như dã thú đang nhìn chằm chằm con mồi của mình.