Chương 9.1
Vội vã chạy về nhà, anh đóng chặt cửa, đặt thanh niên lên giường, nói với cậu: "Đừng lộn xộn, tôi đi lấy nước lau người cho cậu."
Nhưng khi anh bưng chậu nước trở lại, một màn trong phòng khiến anh suýt nữa đổ nước ra ngoài.
Chỉ thấy sắc mặt thanh niên ửng hồng, cau mày, mồ hôi túa ra từ chóp mũi, cậu cắn chặt môi dưới, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ khó nhịn.
Quần đã bị cậu cởi đến mắt cá chân, lộ ra cái đùi cân xứng trắng tuyết. Cậu một tay lôi kéo quần áo của mình, một tay còn lại duỗi đến hạ thân không ngừng lên xuống.
Vật kia của thanh niên cũng giống chủ nhân của nó, sạch sẽ, đẹp đẽ, mê người....đến cực điểm...
Động tác da^ʍ mỹ xấu hổ như vậy, rơi vào trong mắt Chu Viễn, chỉ còn lại nóng bỏng...
Hầu kết nam nhân trượt trượt, anh cảm thấy lý trí mình sắp không xong rồi.
Anh tự dội cho mình một thau nước lạnh, dùng sức xoa mặt, sau đó mới đi tới chỗ thanh niên, dùng khăn lạnh lau người cho cậu.
Da dẻ thanh niên nóng bừng, qua một lớp khăn bàn tay anh vẫn cảm nhận được hơi nóng, Chu Viễn cuộn tròn tay lại, cảm thấy ngứa ngày khó chịu.
Khăn lạnh cũng không thể nào thư giải được sự kích động của Khưu Bạch, cậu mở đôi mắt ngấn nước, nhìn người đàn ông với ánh mắt cầu xin, đôi môi ửng hồng khẽ hé mở: "Viễn ca, giúp em..."
"Phựt", sợi dây lý trí trong đầu Chu Viễn đã hoàn toàn bị đứt.
Đôi mắt tối sầm lại, xoay người đóng chặt cửa phòng, cởϊ qυầи áo ra, sau đó từng bước đi về phía thanh niên.
Dưới ánh mắt khát vọng của Khưu Bạch, anh ôm cậu từ đằng sau vào l*иg ngực mình.
Khi hai cơ thể nóng rực dính sát vào nhau, hai người đồng thời phát ra một tiếng thở dài thoả mãn.
Khưu Bạch khẽ động đậy, như đang thúc giúc động tác nam nhân nhanh một chút.
Chu Viễn vỗ nhẹ cái mông thịt người trong lòng, xúc cảm như tơ lụa thượng hạng, trắng mịn mềm mại, co dãn mười phần, không nhịn được lại nắn một cái, nói: "Ngoan, thành thật một chút." Giọng nói khàn khàn còn mang theo du͙© vọиɠ kiềm nén.
Tay nam nhân vuốt ve vòng eo linh hoạt của thiếu niên, sau đó dần dần di chuyển đến phía trước, cầm lấy đồ vật yếu ớt kia, chậm rãi tuốt động.
Lòng bàn tay thô ráp khiến thanh niên run lên, rêи ɾỉ rất thoải mái.
Thanh âm mềm mại như tiếng mèo kêu, câu tâm động phách.
Chu Viễn một bên tuốt động, một bên cúi đầu nhìn da thịt trắng nõn của thanh niên, ở nơi hõm cổ kia còn có một viên nốt ruồi son tươi đẹp ướŧ áŧ, rất bắt mắt.
Mỗi lần thanh niên đi tắm, nó đều sẽ lộ ra ngoài, đỏ đến chói mắt.
Chu Viễn tinh tế liếʍ mυ'ŧ, gặm cắn, như muốn nuốt nó vào bụng.
Hô hấp của thanh niên càng ngày càng gấp gáp, run rẩy càng kịch liệt.
Chu Viễn lại mạnh mẽ siết chặt thân thể cậu, không cho cậu lộn xộn. Anh ngậm gáy thanh niên, dùng răng nhấm nháp nhẹ nhàng.
Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ không chịu nổi của người trong ngực, Chu Viễn mới nhả ra, đổi thành ngậm vành tai cậu, đồng thời nhẹ giọng hỏi: "Khưu Bạch, tôi là ai?"
"Là...là Viễn ca." Khưu Bạch đứt quãng trả lời.
Chu Viễn tăng nhanh tốc độ trên tay, dụ dỗ nói: "Gọi tên tôi."
Những tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ không ngừng tràn ra từ đôi môi đẹp đẽ ấy: “Chu Viễn...ưm a...Chu Viễn."
"Ngoan." Nghe được câu trả lời mình muốn, Chu Viễn phát ra nụ cười trầm thấp từ trong cổ họng, sau đó tay dùng sức tàn nhẫn chà mạnh lên qυყ đầυ.
"A a." Thanh niên rên lên một tiếng, thân thể cong lên, đầu ngửa về sau, cái cổ thon dài vẽ ra một đường cong duyên dáng, như thiên nga sắp chết. Ngón chân cũng cuộn lên, mấy giây sau mới buông ra.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng lách tách phun tung toé lên tay Chu Viễn, nhưng Chu Viễn không quan tâm chút nào.
Anh lật người thanh niên lại, ôm mặt cậu, hôn lên trán và gò má ướt đẫm mồ hôi, sau đó hôn lên giọt nước mắt từ khóe mắt cậu, giọng khàn khàn nói: "Bé con, thoải mái không?"
Khưu Bạch mơ mơ màng màng, thần trí còn chưa tỉnh táo, chỉ cảm thấy nhiệt khí cứ bốc lên liên tục.
Cậu uốn éo cái mông cọ Chu Viễn, dựa vào tiềm thức nỉ non: "Anh ơi, còn muốn..."
Chu Viễn nhìn hạ thể vẫn còn cứng của cậu, cười khổ một tiếng, lại duỗi tay đến.
...
Hôm sau, mặt trời lên cao. Khưu Bạch từ cơn mê man tỉnh dậy.
Cả người bủn rủn vô lực, cậu gượng ngồi dậy, sau đó cậu thấy các vệt hồng vết cắn trải dài trên chân cậu.
Khưu Bạch nuốt nước miếng, chậm rãi cúi đầu, chỉ thấy trên đùi, eo, bụng, trên ngực, tất cả đều có vết tích dấu hôn.
Cậu ngốc trên một chút, tối hôm qua, không phải cậu, cùng Chu Viễn "làm" rồi chứ?
Nghĩ đến đây, Khưu Bạch có chút ngượng ngùng.
Hử? Không đúng, mông cậu sao lại không đau gì hết?
Không đúng, đồ của Chu Viễn cũng đâu có nhỏ, cậu phải bị đau đến chết đi sống lại chứ không phải như vây giờ, ngoại trừ bủn rủn tay chân ra thì không còn cảm giác gì khác.
Khưu Bạch khổ não gõ gõ đầu, ký ức tối hôm qua tràn về
Phát lại một chút, da mặt cậu bắt đầu đỏ bừng, nóng bỏng, dần dần, thần sắc cậu trở nên cứng ngắc, sau đó là không thể tin được.
Khưu Bạch không thể tin được, cậu cũng đưa tới cửa rồi, Chu Viễn vậy mà còn có thể nhịn không làm đến bước cuối cùng!
Hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, gặm cũng gặm rồi, tới bước cuối cùng thì anh ta lại thu tay, có phải Chu Viễn "không được" không?!
Lúc Chu Viễn đi vào, nhìn thấy là một màn như vầy. Thanh niên thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trong chăn, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu rọi trên da thịt tuyết trắng của cậu, cả người đều đầy vết tích được người thương yêu, có một loại mỹ cảm làm người ta muốn làm nhục.
Mà biểu tình của thanh niên có chút không dễ nhìn, cậu một tay bụm mặt, môi mím chặt, vẻ như phẫn nộ như bất bình.
Điều này làm tâm Chu Viễn lập tức hồi hộp, vẻ mặt Khưu Bạch như thế, là hối hận rồi sao? Cậu ấy có phải đang oán giận anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà giở trò không? Hay là bởi vì làm chuyện đó với một người đàn ông nên cảm thấy ghê tởm?
Lúc này Khưu Bạch ngẩng đầu lên thấy Chu Viễn đang đứng sững sờ ở cửa, cậu không hề nói gì, chỉ cầm quần áo bên người mặc vào, khi đi ngang nam nhân còn hừ lạnh một tiếng để phát tiết bất mãn trong lòng.
Chu Viễn hốt hoảng kéo tay cậu lại, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào.
Nhịn nửa ngày mới nói ra một câu: "Em giận sao?"
Khưu Bạch không để ý tới anh, dùng sức hất tay anh ra, không quay đầu lại mà đi ra khỏi phòng.
Tức giận? Cậu đương nhiên tức rồi, muốn tức chết luôn rồi!
Cẩu nam nhân, thịt cũng dâng tới miệng rồi còn không dám ăn!