Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Beta: Meo Meo.
Dự Cảm Xấu.
Cuộc hành trình vào Kinh của Mộc Phàm khá suôn sẻ, tuy rằng trên đường xông ra mấy người không thức thời muốn cướp đoạt thần thú, tuy nhiên Mộc Phàm chẳng cần động thủ, Điện Thiên Ảnh sẽ nhanh như cơn gió lao tới đầu tiên, đơn độc đối kháng vạn người, dáng vẻ không khác gì một người thô bạo tàn nhẫn.
Mỗi lần Mộc Phàm nhìn thấy đôi mắt hơi hơi sưng của Điện Thiên Ảnh đánh xong trở về đều sẽ hỏi một câu: "Cha trông thật giống như không nhanh được."
Đáp lại là sự xem thường của Điện Thiên Ảnh! Còn có ánh mắt âm u phát xanh đói khát!!
Điện Thiên Ảnh cảm thấy nếu không nhờ những người này nửa đường xông ra phân tán lực chú ý của hắn, nói không chừng hắn sớm chẳng kiểm soát được mà đè Mộc Phàm dưới thân. Cái hiện tượng này đối với Điện Thiên Ảnh mà nói quá nguy hiểm, hắn lần đầu tiên có du͙© vọиɠ mãnh liệt với một người như vậy, không, phải nói, Điện Thiên Ảnh lần đầu tiên có du͙© vọиɠ mãnh liệt như vậy, cái kiểu không cách nào nắm vững tình hình trong tay khiến cho hắn cật lực loại trừ, từ chối tiếp nhận...
Hôm nay, cản đường họ lại là người quen cũ ─ Minh Chủ Võ Lâm Minh.
Nói đến Minh Chủ Võ Lâm Minh, cũng coi như một người có nghị lực, đã là lần thứ bảy cản đường họ. Không kéo hàng loạt người đến, mà chỉ một người một ngựa chạy tới, dường như rất sợ người khác không biết y mạnh bao nhiêu, dùng ít địch nhiều.
Hết lần này tới lần khác, Tiếu Vũ Phong chưa một lần nào thuyết phục được Mộc Phàm, cũng chưa một lần nào đánh thắng họ.
"Mộc Phàm, ngươi thật sự không chịu khuất phục Võ Lâm Minh à!? Ngươi thật sự muốn trở thành kẻ địch của võ lâm thiên hạ ư?" Tiếu Vũ Phong vẫn nói những lời cũ rích: "Lúc trước do ta đánh giá quá thấp đối thủ, ngươi đừng tưởng rằng đó là tất cả thực lực của ta! Hôm nay, ta nhất định cho ngươi biết kết cục đắc tội Võ Lâm Minh!!"
Nói xong, Tiếu Vũ Phong lao về phía Mộc Phàm hệt như nhiều lần trước đó, thế nhưng vừa được mấy chiêu đã bị Điện Thiên Ảnh hung hăng đá đi giống những lần trước. Khi Điện Thiên Ảnh định giáng cho Tiếu Vũ Phong đòn đánh cuối cùng, một bóng người chợt vụt ra, đem Tiếu Vũ Phong bị thương ôm vào trong ngực, ngoảnh mặt về phía Mộc Phàm chân thành áy náy nói: "Xin lỗi, Minh Chủ nhà ta gây nhiều mạo phạm rồi."
"..."
Chỉ sợ Mộc Phàm đổi ý, Phong Dao ôm chặt Tiếu Vũ Phong biến mất tựa như làn gió thổi qua, phút chốc không còn tăm hơi tựa như sáu lần trước. Tiếu Vũ Phong vội vã đến, vội vã đi, trôi dạt như một áng mây lơ lửng, còn lại mấy người hai mặt nhìn nhau, Minh Chủ Võ Lâm Minh mỗi lần tìm tới gây rối đến tột cùng vì lý do gì, đơn phương chịu đòn sao?
Bên kia Tiếu Vũ Phong bị Phong Dao vác đi như vác bao gạo, xác định mấy người Mộc Phàm không đuổi kịp mới dừng bước buông Tiếu Vũ Phong xuống, giải huyệt câm cho y. Nếu không điểm huyệt, hắn sợ Minh Chủ sẽ chọc giận mấy người kia.
"Phong Dao!" Tiếu Vũ Phong được giải huyệt lập tức mở miệng trách cứ người đàn ông trước mặt, nếp nhăn nơi khoé mắt hơi cong lên phảng phất quyến rũ, nhưng khuôn mặt có vết sẹo lại lộ ra uy nghiêm.
"Tiểu nhân đây?"
"Ngươi biết rõ mục đích ta cho phép ngươi ra ngoài là gì mà, đúng không?" Giọng điệu Tiếu Vũ Phong nguy hiểm, đây là lần thứ mấy Phong Dao không nghe mệnh lệnh của y rồi?! Cho dù y nuông chiều hắn cũng tuyệt đối không cho phép cấp dưới không nghe lệnh mình! Tiếu Vũ Phong bắt đầu nghiêm túc suy xét vấn đề nên đuổi Phong Dao về, hay để Phong Dao ở lại.
Tuy rằng Phong Dao đi theo y mười mấy năm, người trung thành nhất bên cạnh y, nhưng khoảng thời gian này, Phong Dao đã nhiều lần làm trái lệnh y! Y không cần con chó không biết nghe lời!
Đường trắng trong mắt Phong Dao khẽ động, giống như con sâu nhúc nha nhúc nhích còn sống vậy: "Ta đánh không lại họ."
"Cái gì!?"
"Ta không phải đối thủ của họ." Phong Dao nói thật, hơi thở mấy người kia so với những người trước đây không giống nhau, tuyệt đối không phải người dễ tùy tiện đối phó.
"Ngươi chưa đánh liền nhận thua? Ta từ trong miệng ngươi trái lại nghe được chuyện buồn cười như thế này." Tiếu Vũ Phong cười gằn một tiếng, vết sẹo trên mặt không có dịu dàng đi mà càng trở nên sắc bén, song, khóe mắt vẫn lộ ra mấy phần quyến rũ: "Ngươi chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của ta là được, còn ngươi làm được hay không đó là việc của ngươi, nếu ngươi không thể làm được hãy cút ngay, đừng chướng mắt ta!"
"..."
"Phong Dao, đừng tưởng rằng ngươi ở bên cạnh ta mười mấy năm liền có thể tùy ý làm trái lệnh của ta. Ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, ngươi nếu còn như thế này ta sẽ không niệm tình chủ tớ nhiều năm qua." Tiếu Vũ Phong tuyệt tình nói.
"... Vâng." Lời nói gần như từ trong kẽ răng nặn ra ngoài.
Một con chim bồ câu bất thình lình bay tới, đậu trên bả vai Tiếu Vũ Phong, Tiếu Vũ Phong tháo bức thư bên chân chim bồ câu, kiểm tra nội dung bên trong. Sau khi xem xong trên mặt vui mừng khôn xiết.
"Chúng ta vào Kinh."
Tác phẩm được đăng duy nhất trên Thiên Tuế 𝒲𝒶𝓉𝓉𝒫𝒶𝒹 & 𝒲𝑜𝓇𝒹𝒫𝓇𝑒𝓈𝓈. Đọc truyện chính thức tại Thiên Tuế 𝒲𝒶𝓉𝓉𝒫𝒶𝒹 & 𝒲𝑜𝓇𝒹𝒫𝓇𝑒𝓈𝓈 là tôn trọng và ủng hộ công sức của nhóm dịch. Là một người đọc văn minh, vui lòng không tiếp tay cho lũ ăn cắp!
Hoàng Cung.
"Hoàng Thượng, Võ Lâm Minh Minh Chủ đến." Tiểu Lý Tử lén lút quan sát gò má Hoàng Thượng trẻ tuổi, gần đây tâm trạng Hoàng Thượng không hề tốt.
"Cho y vào."
"Dạ."
Cổ Tĩnh Nguyệt lần thứ hai nhìn thấy Tiếu Vũ Phong.
Nhiều năm trước, khi còn nhỏ Cổ Tĩnh Nguyệt từng trông thấy Tiếu Vũ Phong đằng xa xa. Khi đó, tất cả người trong võ lâm đều phê phán Tiếu Vũ Phong
không tốt, nói y chẳng qua lấy sắc dụ người, nhờ vào thân phận nam sủng của Minh Chủ tiền nhiệm mới có được vị trí này.
Xưa kia, Cổ Tĩnh Nguyệt chỉ cảm thấy Tiếu Vũ Phong là kiểu người đàn ông bình thường, mặc dù tướng mạo không tệ, thế nhưng đối với Cổ Tĩnh Nguyệt lớn lên tại Hoàng Cung mà nói dạng mỹ nhân gì hắn chưa thấy qua, hắn thực sự không hiểu Minh Chủ tiền nhiệm đến tột cùng mê muội Tiếu Vũ Phong ở điểm nào.
Thời điểm Tiếu Vũ Phong đi vào đại điện, vẻ mặt không lộ vui buồn.
Cổ Tĩnh Nguyệt tỉ mỉ đánh giá từ trên xuống dưới, vẫn cảm thấy Tiếu Vũ Phong chỉ là một người đàn ông bình thường, khuôn mặt vốn dĩ tuấn tú song gò má bên trái có một vết sẹo nổi bật, phá hủy mỹ cảm. Bây giờ người đàn ông này, đã không có cách nào lấy sắc dụ người nữa...
"Thảo dân tham kiến Hoàng Thượng." Cử chỉ Tiếu Vũ Phong khéo léo, điệu bộ nghiễm nhiên là người đứng đầu Võ Lâm Minh.
"Bình thân, Minh Chủ không cần khách khí, xem tuổi tác ngươi tuổi xấp xỉ Trẫm không cần câu nệ, cũng đừng gọi Trẫm là Hoàng Thượng làm chi, trực tiếp gọi tên Trẫm - Tĩnh Nguyệt đi." Lời nói thân thiết, thế nhưng còn tự xưng 'Trẫm'.
Tiếu Vũ Phong làm sao không nghe ra ý nghĩa trong lời Cổ Tĩnh Nguyệt nói, tuy rằng ta sẵn lòng cùng ngươi xưng anh gọi em, thế nhưng ta là vua một nước, ngự trị bên trên ngươi. Vả lại y lớn hơn Cổ Tĩnh Nguyệt mười tuổi, tuổi tác sao mà xấp xỉ được, trong hồ lô Cổ Tĩnh Nguyệt bán thuốc gì, Tiếu Vũ Phong sao không biết.
"Hoàng Thượng khách sáo rồi, thảo dân chỉ là kẻ lỗ mãng làm sao có thể cùng Hoàng Thượng xưng anh gọi em." Tiếu Vũ Phong cúi đầu che giấu sự xem thường trong mắt: "Không biết Hoàng Thượng gọi thảo dân tới là có chuyện gì."
Nếu đối phương không thành tâm hợp tác, mà muốn làm bộ làm tịch, vậy y cũng bày ra dáng vẻ tự cao tự đại với Hoàng Thượng.
"Minh Chủ mời ngồi, Tiểu Lý Tử châm trà, chúng ta vừa uống trà, vừa trò chuyện." Cổ Tĩnh Nguyệt dường như chẳng hề bận bịu quốc sự, vô cùng coi trọng Tiếu Vũ Phong.
Trên thực tế, những người biết tình hình bên trong đều biết rằng, Cổ Tĩnh Nguyệt lên ngôi không lâu, nền móng chưa ổn định, Triều Đình hỗn loạn. Tranh chấp quyền lực vẫn chưa lắng xuống, đừng nói đến việc Điện Thiên Ảnh nắm chắc phần lớn quyền lợi, ngay cả các thế lực khác trong Triều Đình hắn cũng chưa thu vào trong tay. Trẻ con lên ngôi, làm sao phục chúng trong một quãng thời gian được?
Cho nên Cổ Tĩnh Nguyệt mới lo lắng Điện Thiên Ảnh muốn nghênh đón thần thú vào Hoàng Cung là có mục đích khác, nếu Điện Thiên Ảnh thật sự tìm kiếm thần thú vì hắn thì điều đó thật tuyệt, nhưng nếu mượn danh nghĩa tìm kiếm thần thú mà dòm ngó giang sơn, như vậy hắn tuyệt đối không chắp tay nhường cho đối phương!!
"Thảo dân chỉ là kẻ lỗ mãng, kính xin Hoàng Thượng nói rõ ràng dứt khoát, ngài biết thảo dân là người giang hồ, không hiểu lắm lòng vòng quanh co, đến lúc ấy hiểu sai ý Hoàng Thượng còn không phải phạm sai lầm đáng chết ư." Tiếu Vũ Phong thấp thỏm bất an nói, thế nhưng biểu cảm không có nửa điểm thấp thỏm bất an.
Y ngồi đối diện, đuôi mắt hơi cụp xuống, Cổ Tĩnh Nguyệt vừa ngẩng đầu liền thuận tiện nhìn thấy gò má mê hoặc của Tiếu Vũ Phong, vết sẹo đỏ tươi, khuôn mặt trắng nõn, khóe mắt phảng phất quyến rũ... Nhất thời nhìn có chút xuất thần. Đặc biệt khóe miệng hơi cong lên, môi hồng mang đến cảm giác nhìn thật tốt.
Chờ lấy lại tinh thần, Cổ Tĩnh Nguyệt chỉ cảm thấy mình trúng tà rồi, vậy mà có loại ý nghĩ này với lão già Tiếu Vũ Phong.
"Trẫm nghe nói Minh Chủ gần đây vô cùng hứng thú với thần thú." Cổ Tĩnh Nguyệt giả vờ ho khan đổi chủ đề, cảm thấy bầu không khí có chút quái lạ.
"... Ta nghĩ hiện nay thiên hạ không ai không có hứng thú chuyện thần thú, đương nhiên, có lẽ người mỗi ngày bận trăm công ngàn việc như Hoàng Thượng tự nhiên sẽ không có hứng thú với thần thú trong truyền thuyết."
"Không, Minh Chủ có chỗ không biết, Trẫm tương đối hứng thú với thần thú." Cổ Tĩnh Nguyệt không để Tiếu Vũ Phong chuyển đề tài, vững vàng nắm chặt thần thú như trước. Hắn không quên mục đích mình gọi Tiếu Vũ Phong tới Hoàng Cung, hắn còn muốn người này giúp mình một tay...
"Đây là mục đích chính Hoàng Thượng gọi ta tới?"
"Ừ." Cổ Tĩnh Nguyệt rõ ràng người trước mặt không nói tiếng lóng: "Ta nghĩ Minh Chủ hẳn rõ ràng mới đi đến không phải à?"
Tiếu Vũ Phong nghe Cổ Tĩnh Nguyệt nói như vậy, biểu tình khẽ đổi mang theo ý cười, không hổ là người trên danh nghĩa nắm giữa ngàn dặm giang sơn. Y còn tưởng rằng Hoàng Thượng chẳng qua là trẻ con lên ngôi, một con rối dễ dàng bị người điều khiển, không nghĩ tới hắn lại có chủ kiến
của mình. Vấn đề y đưa ra cũng khéo léo ứng đối, không hổ là người Hoàng Gia.
"Thảo dân vô cùng bằng lòng cùng Hoàng Thượng hợp tác." Tướng mạo Tiếu Vũ Phong tối đa coi như tuấn mỹ, so với mỹ nhân trong Hoàng Cung thật không nổi bật cho cam. Thế nhưng Tiếu Vũ Phong có một nét quyến rũ mà những người đàn ông khác, kể cả phụ nữ, khó có thể sánh được, đó là sự quyến rũ dung tục thấm nhuần theo thời gian, mà người khác không thể bắt chước.
Cổ Tĩnh Nguyệt nhìn Tiếu Vũ Phong, dường như hắn đã hiểu tại sao hồi đó Minh Chủ tiền nhiệm lại mê muội Tiếu Vũ Phong như vậy, người đàn ông này cười rộ lên đẹp mắt hơn những nữ nhân kia...
Với lại khóe mắt phảng phất vẻ lẳиɠ ɭơ, khiến trái tim người ta ngứa ngáy tựa như bị lông chim nhẹ nhàng quét qua quét lại vậy. Rõ ràng là người đàn ông cường tráng oai phong, nhưng động tác và ánh mắt ngẫu nhiên sẽ để lộ sự quyến rũ hơn nữ nhân. Cái này cũng có thể là mánh khoé của Tiếu Vũ Phong.
"Minh chủ bằng lòng cùng Trẫm hợp tác, tất nhiên là điều đúng đắn, không biết Minh chủ muốn lợi ích gì." Có câu trên thế giới này không có bữa cơm nào miễn phí, cho dù hắn là Hoàng Thượng, hắn cũng biết Tiếu Vũ Phong nhất định sẽ không vô duyên vô cớ giúp hắn.
"Hai điều kiện, điều kiện thứ nhất Mộc Phàm ─ Chủ nhân thần thú đến lúc đó giao cho ta xử lý; điều kiện thứ hai Hoàng Thượng đáp ứng ta một chuyện, hiện tại ta chưa nghĩ ra, nếu như sau này thảo dân suy nghĩ ra rồi, xin Hoàng Thượng hãy đồng ý." Võ Lâm Minh không có ý nghĩ đối kháng Triều Đình, luôn luôn chừa cho mình đường lui vẫn tốt nhất.
"Điều kiện thứ nhất có thể, nhưng mà điều kiện thứ hai nha, lỡ như sau này Minh Chủ đưa ra cái giá cao ngất trời, Trẫm phải đáp ứng vậy thì quá thiệt thòi rồi."
"Điều kiện thứ hai của thảo dân Hoàng Thượng nhất định có thể tiếp nhận, chuyện đó đối với Hoàng Thượng mà nói cực kỳ dễ dàng ~~" Khóe mắt lan tràn lẳиɠ ɭơ, rõ ràng là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, lớn hơn hắn mười tuổi, nhưng ánh mắt và ngữ khí mập mờ ám muội ướŧ áŧ nồng đậm cám dỗ.
"... Được rồi." Sau khi Cổ Tĩnh Nguyệt trả lời, hắn mới phản ứng được, nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Phong đang cười trước mặt mình một cách phức tạp.
"Như thế, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
"Ừm."
Bên ngoài mặt trăng mọc trên bầu trời cao, ngoại trừ ánh trăng chỉ có một ánh nến nhức mắt. Phong Dao đứng bên hồ nước cách đại điện không xa, thân thể căng cứng giống như cây cột, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm những cánh hoa tàn rơi trên mặt hồ, mái tóc dài màu trắng bay nhẹ trong gió toát ra vẻ tang thương. Sắc mặt Phong Dao nặng nề, mãi đến tận các ngôi sao trên bầu trời càng ngày càng nhiều, bầu trời đen như mực nặng trĩu ép đến mức hắn thở không nổi...
Kể từ khi Tiếu Vũ Phong vào đại điện gặp mặt Cổ Tĩnh Nguyệt chưa từng bước chân ra ngoài, cả một đêm không đi ra.
Gò má Phong Dao bị đêm gió lạnh như băng vuốt ve đau đớn, hắn biết dự cảm của hắn đã linh nghiệm, giống như rất nhiều năm trước vậy, người đàn ông kia tiến vào căn phòng của người đàn ông khác, sau đó cũng không đi ra nữa...