Dì Giả Mạo Của Đỉnh Lưu Là Tiểu Tham Ăn

Chương 26: Trẻ em không nên che miệng (2)

Tóc của bé gái vừa mềm lại mảnh, rất dễ dàng liền bị kéo đứt, anh rón rén cắt tỉa tóc cô, vất vả chia làm hai, tết hai bím đuôi sam lại càng khó hơn.

Thương Vấn Thanh lần đầu cảm thấy mình vô dụng như vậy.

Tốn rất nhiều sức lực, cuối cùng cũng tết ra bím đuôi sam, chỉ là hơi lỏng với không cân được hai bên, nhưng đây là giới hạn của anh.

Thương Vấn Thanh nhìn “kiệt tác” trong gương của mình, trên mặt có chút lúng túng, nhưng là Hoắc Đào Đào không chút ngại ngùng, còn là vui vẻ cười lớn.

“Hai người làm cái gì vậy, làm sao còn chưa tới ăn?” Thương Vấn Tinh không nhịn được, đẩy cửa đi vào.

Hoắc Đào Đào xoay người, cười hì hì nói: “Tinh Tinh, cháu nhìn xem, cháu ngoại lớn thắt bím tóc cho dì.”

“Khó coi chết đi được.” Thương Vấn Tinh chu môi nói.

Hoắc Đào Đào tâm tình tốt, không để ý, leo xuống băng ghế, nhảy xuống kéo tay cậu: “Tinh Tinh, đi, ăn sáng.”

Thương Vấn Tinh lạnh lùng “hừ” một tiếng.

Trên bàn ăn.

“Anh, hôm nay em không cần đến nhà trẻ, anh có thể cùng đưa em ra ngoài chơi được không?” Thương Vấn Tinh tràn đầy mong đợi.

Thương Vấn Thanh: “Không được, hôm nay anh có chuyện.”

Mặc dù Thương Vấn Tinh đã quen với câu trả lời này, sắc mặt vẫn là vô cùng thất vọng.

Thương Vấn Thanh đối với em trai có chút áy náy, giải thích: “Anh hôm nay thật sự có chuyện quan trọng, chờ chút nữa anh Tiếu Khải sẽ đến, anh ấy sẽ đưa em đi chơi, có được không?”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.

Bọn họ vừa ăn sáng xong, Tiếu Khải liền tới cửa.

“Dì nhỏ đáng yêu của tôi, tiểu Tinh Tinh, chào buổi sáng.”

“Khải Khải, chào buổi sáng.” Hoắc Đào Đào nhẹ nhàng chào hỏi.

Thương Vấn Tinh cũng lễ phép nói một tiếng: “Anh Tiếu Khải.”

Hôm nay công trường nghỉ, Thương Vấn Thanh không cần đi chuyển gạch, trong lòng anh đối với Chu Thành càng lúc càng nghi ngờ, quyết định sử dụng khoảng thời gian này tự mình đi điều tra một chút, lúc này mới liên lạc với Tiếu Khải, nhờ anh chăm sóc đứa trẻ, Tiếu Khải không nói hai lời liền đồng ý.

Thương Vấn Thanh vừa mới ra đến cửa, nói với Tiếu Khải mấy câu, chuyện chính là nhắc tới buổi ăn cơm trưa, nhất định phải cho Hoắc Đào Đào ăn nhiều một chút, cô bé ăn nhiều.

“Yên tâm đi, tôi sao có thể bỏ đói em ấy.” Tiếu Khải không để tâm đến lời này, chỉ cho là Hoắc Đào Đào so với những đứa trẻ khác, khẩu vị tốt hơn một chút.

“Còn nếu như cậu với người quản lý trước đây thật sự có vấn đề, cần tôi hỗ trợ, cứ việc nói.”

Thương Vấn Thanh vỗ vai anh một cái, gật đầu.

Thương Vấn Tinh đứng ở cửa sổ nhìn bóng lưng anh trai, mặt đầy buồn rầu.

Hoắc Đào Đào cũng chạy tới nhón chân lên nhìn một cái, xoay người hỏi Thương Vấn Tinh: “Tinh Tinh, cháu ngoại lớn không đưa cháu đi chơi, dì chơi với cháu có được không?”

Thương Vấn Tinh nghiêm mặt: “Chơi cùng cậu có gì vui chứ?”

“Chúng ta cùng gấp hạc giấy.” Hoắc Đào Đào đề nghị.

Thương Vấn Tinh liếc mắt: “Chỉ có những bạn gái như cậu mới có thể chơi những loại trò chơi nhàm chán đó.”

Hoắc Đào Đào nghi ngờ: “Ai nói gấp hạc giấy chỉ có con gái mới có thể chơi?”

“Ai nói...” Thương Vấn Tinh cứng họng, cậu cũng không biết ai nói, “Dù sao con trai cũng sẽ không chơi những trò thủ công này.”

Hoắc Đào Đào nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, nghĩ ra một cách rất hay: “Vậy hôm nay cháu làm một cô gái, chúng ta có thể cùng chơi.”

“Cái rắm, ai muốn làm con gái chứ.”

“Cháu còn chửi bậy, nhanh dừng lại.”

“Lười quan tâm cậu.”

“Cháu không muốn chơi cái này, vậy chúng ta đi xuống phía dưới chơi có được không?” Hoắc Đào Đào vừa mới nhìn thấy dưới lầu có xích đu, bập bênh, trong lòng liền ngứa ngáy.