Hoắc Đào Đào ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Đào Đào có thể đọc thuộc “Tam tự kinh“.”
“Thật là lợi hại.”
“Cũng không có gì.” Hoắc Đào Đào được khen có chút ngượng ngùng, hai tai đỏ lên, “Chờ tiểu Tinh Tinh về nhà, dì có thể dạy nó.”
Nhưng mà, Thương Vấn Thanh bây giờ không rảnh quản việc học của em trai, việc anh nghĩ nhiều nhất chính là làm thế nào để bọn họ không chết đói.
Từ scandal dùng ma túy tới nay, anh trong vòng giải trí không nhận được lời mời nào. Mà anh chỉ mới 19 tuổi, cũng chỉ có bằng tốt nghiệp cấp ba, bây giờ lại bởi vì chuyện này khiến nhiều người quen mặt, nên anh cũng không tìm được một công việc văn phòng nào. Vì vậy, trừ việc buổi tối đi hát ở quán bar ra, anh còn kiếm thêm một công việc chuyển gạch vào ban ngày để kiếm sống.
Cũng như cái tên, chuyển gạch, công việc này cần rất nhiều sức lực, cũng không cần kiểm tra lý lịch, còn được bao cơm, quan trọng nhất là công nhân ở đây không ai quan tâm đến chuyện trong làng giải trí, cũng không ai nhận ra anh.
Anh làm việc này đã mấy ngày, đây cũng là lí do tại sao anh không rảnh đi đón em trai tan học.
Thương Vấn Thanh đưa Hoắc Đào Đào đến công trường, các công nhân ở đây vây quanh lại xem, còn chưa ai thấy qua đi chuyển gạch lại đưa con nít theo, nhất là một đứa trẻ đáng yêu như vậy.
Người phụ trách công trường là chị Vương gần 60 tuổi, vốn đối với chuyện này hết sức bất mãn, nhưng là bị Hoắc Đào Đào gọi mấy tiếng “dì”, sau đó thái độ cũng mềm mỏng đi, không chỉ không có trách Thương Vấn Thanh, mà còn chủ động để cho Hoắc Đào Đào vào phòng làm việc ngồi đợi.
Thương Vấn Thanh đang buồn rầu không biết sắp xếp cho Hoắc Đào Đào làm sao, liền đồng ý, đồng thời dặn dò Hoắc Đào Đào đừng có chạy lung tung, cô đồng ý một tiếng.
Con trai chị Vương kết hôn nhiều năm, lại phải nói qua về cuộc sống của hai người, vẫn chưa sinh cho chị một đứa cháu, làm cho chị rất ghen tỵ với những người khác, cho nên nhìn thấy Hoắc Đào Đào, càng nhìn càng thích.
“Đào Đào, chỗ dì có kẹo.” Chị Vương lấy trong ngăn kéo bàn làm việc ra một hộp kẹo nhỏ, đưa cho Hoắc Đào Đào.
“Cảm ơn dì.” Hoắc Đào Đào nhìn hộp kẹp nhỏ, bên trong là những viên kẹp đầy màu sắc, ánh mắt sáng lên, nhưng cô bé cũng chỉ lấy hai viên.
Hoắc Đào Đào bóc vỏ một viên kẹo màu hồng đưa vào miệng, nhấp môi, trong nháy mắt liền mở lớn mắt kinh ngạc, thật là ngọt, có vị bò sữa cùng với phô mai, so với những viên kẹo cô bé từng ăn trước kia đều ngon hơn.
Cô cẩn thận bỏ một viên khác vào trong túi quần, đợt một chút cho cháu ngoại ăn.
Chị Vương nhìn thấy những hành động của Đào Đào, trong lòng như mềm nhũn ra, đứa trẻ đáng yêu như vậy sao lại không vào nhà chị chứ? Chị có thể cưng chiều hết mức.
Hoắc Đào Đào ngồi trên ghế sô pha ăn kẹo, nhìn trên bàn có một tờ giấy đỏ, hỏi: “Dì, tờ giấy này dì còn dùng không?”
Chị Vương ngẩng đầu lên nhìn, là hôm trước cắt làm tuyên truyền còn dư lại một góc bên.
“Không cần, con lấy chơi đi, chỗ này cũng còn rất nhiều.”
“Cảm ơn dì.”
Hoắc Đào Đào cầm tờ giấy màu đỏ lên, tập trung gấp gấp xếp xếp với nó.
Chuyển gạch đến trưa, cho đến buổi trưa mới có thể nghỉ ngơi một tiếng để ăn cơm.
Thương Vấn Thanh cởi chỉ còn lại chiếc áo cộc màu trắng cùng với khăn lau mồ hôi, khăn lau vắt trên cổ, cả người bụi bẩn, ướt đẫm mồ hôi. Trước kia luôn là mái tóc vuốt sáp cũng bị thấm mồ hôi, dính vào trán, bây giờ mà có người hâm mộ của anh đi ngang, đến tám phần cũng không thể nhạn ra.