Thứ hai, tầng cao nhất của Nam Cung, phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Nam Cung Dạ đưa lưng về phía cửa sổ cực lớn sát mặt đất như một vị đế vương ngồi trên ghế làm việc, mặc một bộ đồ thủ công màu đen vừa vặn, càng khiến anh lạnh lùng độc đoán. Ánh nắng ban mai chiếu xiên qua cửa sổ kính chiếu xuống vai và lưng anh, dát lên người anh ánh sáng chói lọi.
Anh giống như vị vua bễ nghễ nhìn thiên hạ khiến cho người ta cam thâm tình nguyện quy phục dưới chân anh.
Quản Vũ kính cẩn đứng sang một bên, đưa một phần tư liệu tới trước mặt Nam Cung Dạ: "Dạ thiếu, tư liệu Lãnh tiểu thư cứu cô gái kia đã được đưa tới.”
Nam Cung Dạ ngây người nhận thông tin, xem kỹ hết trang này đến trang khác. Bởi vì Ôn Di luôn ở Long Thành cho nên Quản Vũ đã tra thông tin của cô vô cùng chi tiết, bao gồm cô khi sinh ra, khi đi học, cô làm những việc gì quen biết những ai.
Thông tin này chỉ là trải nghiệm của một cô gái bình thường, không có gì đặc biệt. Mục Thịnh Hi nói bối cảnh của cô cũng rất đơn giản.
Nam Cung Dạ cau mày, chẳng lẽ đúng như lời Lãnh Nhược Băng nói, cô chỉ cứu cô ta vì đồng bệnh tương liên?
Mặc dù cách nói này rất hợp lý nhưng Nam Cung Dạ cảm thấy vẫn còn điều gì đó mà anh không biết. Anh không có bằng chứng, chỉ cảm giác vậy.
Đặt tư liệu xuống Nam Cung Dạ nhắm mắt suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi Quản Vũ: "Anh nói Ôn Di trước khi hai mươi tuổi luôn sống trong một gia đình giàu có, ba của cô ta làm quản gia ở đó?”
“Đúng vậy, Dạ thiếu.” Quản Vũ cung kính trả lời: "Năm cô ta mười hai tuổi, ba cô ta bị sa thải vì chủ nhà xảy ra biến cố.”
“Chủ nhà của cô ta là ai?”
“Từng là ông chủ của một công tư kiến trúc có chút danh tiếng, tên là Giang Thành, trung tâm mua sắm Cảnh Hưng ở Long Thành là do ông ta xây dựng, công việc kinh doanh khá tốt đáng tiếc sức khỏe yếu cuối cùng bệnh tật qua đời. Sau khi chết biệt thự của ông ta lại tự nhiên cháy, con gái duy nhất của ông ta bị lửa lớn thiêu chết. Người vợ thứ hai của ông ta mang theo tất cả tài sản Giang gia cưới Lạc Hành.”
“Lạc Hành?”Nam Cung Dạ đột nhiên mở mắt: "Lạc Hành ở kiến trúc Hồng Thành?”
“Đúng vậy, Dạ thiếu.”
Lông mày Nam Cung Dạ nhíu chặt hơn, anh cảm thấy mình đang ở rất gần một sự thật, chỉ cách nhau một tấm lụa mỏng nhưng anh không thể xuyên qua tấm lụa đó.
Anh không thích Lạc Hành cho lắm nhưng tòa kiến trúc Hồng Thành có công nghệ và thực lực vượt trội hơn các công ty xây dựng khác cho nên mới giao dự án của Nam Cung gia cho ông ta làm.
Là một đế vương kinh doanh xuất sắc không thể chọn đối tác dựa trên sợ thích và không thích cá nhân mà phải lấy lợi ích làm cột mốc. Một thương nhân thành công phải như đại dương bao la dung chứa trăm ngàn con sông, càng ngày càng hùng vĩ, chỉ cần có lợi thích thỏa đáng thì kẻ nào cũng có thể hợp tác.
Nam Cung Dạ cảm thấy đau đầu, chưa bao giờ có chuyện gì khiến anh thấy rắc rối như vậy. Lạc Hành cũng được Ôn Di cũng được nhưng anh không thể nào liên kết bọn họ với Lãnh Nhược Băng.
“Người đến Tây Lăng điều tra có tin tức mới chưa? ”Nam Cung Dạ hỏi. Anh chưa bao giờ ngừng điều tra về Lãnh Nhược Băng, anh luôn cảm thấy cô có một thân phận bí ẩn.
“Chưa có.” Quản Vũ cũng rất bất đắc dĩ. Một mặt là cách rất xa Tây Lăng quốc hai là thế lực của bọn họ ở đó tương đối yếu, hơn nữa tin tức Lãnh Nhược Băng nhiều như vậy nhưng không tìm được thứ mới.
Nam Cung Dạ thở dài một hơi: "Tiếp tục tra Tây Lăng.”
“Vâng.”
“Kết quả thẩm định thiết kế Đế Hoàng đã có chưa?”
“Đã có.” Quản Vũ nhanh chóng cung kính đưa một phần tư liệu khác cho Nam Cung Dạ.