Chương 1: Mơ thấy trói anh trên ghế rồi trêu chọc (H)
Thủy Vân hứng thú nhìn người con trai trước mặt. Tay chân anh bị trói ra sau ghế, không thể nào thoát được. Người con trai buổi sáng nhặt được thẻ sinh viên của cô đó đang trần trụi toàn thân ở ngay trước mắt cô. Trên khuôn mặt thon dài tái nhợt của anh xuất hiện chút đỏ ửng hiếm gặp, cũng chẳng biết đỏ mặt là do tức giận hay do sợ hãi nữa.
Cơ thể người con trai có hơi gầy yếu, chẳng thấy cơ bắp ở đâu, cũng chẳng có chút da thịt nào, lông trên người cũng ít ỏi vô cùng, giống như một cây măng mới vừa lớn. Màu hồng nhạt trên đầṳ ѵú nho nhỏ của anh, còn quầng vυ' lại là màu nâu nhạt. Đôi mắt của Thủy Vân nhìn xuống đảo qua đảo lại, dươиɠ ѵậŧ của người con trai vẫn đang ngủ đông, mềm oặt chưa biết to hay nhỏ. Người con trai cảm nhận được tầm mắt của Thủy Vân nên cố gắng kẹp chân lại như muốn che đi cây dươиɠ ѵậŧ của mình, nhưng vô ích thôi.
Cho dù rơi vào hoàn cảnh như vậy nhưng người con trai cũng không tức giận, chỉ có ý muốn khuyên nhủ Thủy Vân thả anh ra. Mười bảy năm đèn sách không cho phép anh nói ra những lời khó nghe gì, bất cứ lúc nào, ở đâu đều cố gắng duy trì vẻ ngoài ôn hòa. Đường nét trên khuôn mặt anh rất mềm mại, chỉ có sống mũi cao và cằm góc cạnh làm tăng thêm chút khí chất đàn ông cho anh. Vẻ ngoài không tính là xuất sắc lắm, nhìn sao cũng giống mấy tên mọt sách trong truyện.
Thủy Vân đi qua, vuốt nhẹ mái tóc anh, vuốt ve giống như đang vuốt lông một con chó nhỏ vậy, ý đồ làm giảm sự đề phòng của anh. Sau đó thì thào vào tai anh: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm cậu đau đâu.”
Người con trai lắc đầu, vẫn kiên định với ý muốn Thủy Vân thả mình ra.
“Thủy Vân, cậu nghe tôi nói,… A!”
Người con trai còn chưa nói được câu nào, chỉ phát ra tiếng thở dốc mạnh. Thì ra Thủy Vân dùng ngón út khảy nhẹ lên điểm đỏ trước ngực. Con trai gì mà sắp mười bảy tuổi rồi, ngay cả thủ da^ʍ cũng chưa từng làm, còn không biết bản thân mình mẫn cảm đến như vậy. Một ngón tay cũng đã đủ khiến cơ thể anh mềm nhũn.
Anh không nói rõ được cảm giác trong người là gì, bủn rủn, nóng rực, tuôn mồ hôi, nôn nóng, khát vọng, ngay cả giãy giụa cũng chẳng có sức, không dám nhìn thẳng vào mắt Thủy Vân nữa.
Thủy Vân không dừng lại ở đây, một tay khác như đang lượn lờ trên phím đàn dương cầm, cả đường đi mang theo cảm giác tê dại vẽ vòng tròn trên bụng anh, cho đến khi dươиɠ ѵậŧ của anh bắt đầu đứng thẳng lộ ra qυყ đầυ. Cơ thể con trai mười bảy tuổi ngây ngô, thường hay chạm vào là bùng nổ. Tay của Thủy Vân còn cứ ở bên cạnh lượn tới lượn lui, dươиɠ ѵậŧ của anh cũng đã chảy ra một hai giọt dịch trắng, qυყ đầυ cũng đã lộ ra ngoài. Con trai chưa từng trải sự đời nên dươиɠ ѵậŧ có màu hồng nhạt rất đẹp. Người con trai cố gắng kìm chế bản thân khỏi cảm giác muốn nhấc hông lên, trong lúc nhất thời không nói rõ được là có muốn tay cô vòng vào giữa hay không nữa.
Sau khi trải qua cảm giác như bị tra tấn cả chục ngàn năm, dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc của người con trai bỗng nhiên bị một bàn tay mềm mại phủ lấy. Anh đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đã đỏ lên, giống như sắp khóc tới nơi.
Đôi mắt vốn dĩ trong trẻo của Thủy Vân giờ phút này lại sâu thẳm như muốn hút hồn người khác, nhìn anh nói: “Trương Cảnh Sơ, cậu khóc.”
“Không… Không có…” Trương Cảnh Sơ thở hổn hển cắn răng phủ nhận.
Thủy Vân cười, khóe mắt cong lên như một con hồ ly đang đắc ý. Nắm dươиɠ ѵậŧ của anh trong tay vuốt xuống, ngón cái đặt lên trên qυყ đầυ, lau nhẹ đi những giọt dịch trắng chảy ra, sau đó liếʍ ngón tay đó một cái.
“Anh trai, là khóc ở đây nè.”
Sinh lý và thị giác đồng thời bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho Trương Cảnh Sơ sợ hãi kêu lên: “A!” Nếu không phải bị trói chặt trên ghế thì cả người anh sẽ nhảy dựng lên rồi.
Người con trai cảm thấy mình phát điên mất thôi, lý trí đã bị ném bay đi mất từ lâu, rất muốn đẩy hông cắm mạnh vào trong bàn tay nhỏ của Thủy Vân. Dây thừng siết chặt hằn lên người anh những vết đỏ, nhưng chút đau này anh dường như không cảm nhận được. Trước mắt là thiên đường, là thế giới cực lạc mà anh sắp chạm tới, anh thậm chí cảm thấy trong đầu mình sắp hiện ra một đường sáng trắng.
Chỉ là Thủy Vân tàn nhẫn bóp chặt gốc dươиɠ ѵậŧ của anh, một tay khác còn đang vuốt ve túi tinh hoàn. Túi tinh hoàn của người con trai căng phình lên, bên trong đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ sắp sửa phun ra. Anh nóng nảy, ôn hòa tự kiềm chế trong mắt đã biến mất, chỉ còn lại sự cầu xin được hãm sâu vào trong nɧu͙© ɖu͙©. Ánh mắt người con trai khiến cho Thủy Vân đạt được cảm giác thỏa mãn cực lớn. Anh cuối cùng cũng vứt bỏ đi đạo đức liêm sỉ, nhỏ giọng rêи ɾỉ cầu xin cô: “Cho tôi… Cho tôi, để cho tôi ra…”
Thủy Vân cười, dịu giọng nói: “Ngoan như vậy.” Hóa ra cô đã đánh giá cao tính nhẫn nại của người con trai này rồi. Mùi thuốc hơi đắng trên người Trương Cảnh Sơ hòa cùng với mùi xạ hương nhàn nhạt trong không khí, quyện thành mùi tìиɧ ɖu͙© ấm áp. Vốn dĩ giọng nói anh rất dễ nghe, sau khi có thêm du͙© vọиɠ thì giống như đứa nhỏ không hề có chút uy hϊếp nào, khiến lòng cô mềm mại như bông gòn.
“Anh trai, vậy thì cho cậu.” Thủy Vân cúi người xuống liếʍ lấy tinh hoàn của anh, tay buông gốc dươиɠ ѵậŧ bị nắm chặt ra, dần dần tăng nhanh động tác. Đôi mắt người con trai đỏ ửng, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ khó kiềm lại được: “Ưm a…”
Quá thoải mái, thật sự quá thoải mái, mười bảy năm qua chưa từng được thoải mái như vậy. Tiếng thở dốc của anh càng nặng thêm, kɧoáı ©ảʍ chạy dọc theo sống lưng. Tay của Thủy Vân giống như hiểu được suy nghĩ của anh phối hợp theo mà làm nhanh hơn, một tay khác cũng phủ lên trên đỉnh qυყ đầυ vuốt ve.
“Á a!” Dươиɠ ѵậŧ của người con trai châu Á không đến nỗi nào đó lại căng phồng thêm, cũng bắt đầu giật nảy lên. Anh bắt đầu đẩy hông, mạnh mẽ ra vào trong tay cô. Cắn chặt răng, đôi mắt trợn to, vẻ mặt dần dần đờ đẫn ra.
Thủy Vân biết anh sắp tới, ngón tay cọ mạnh trên đỉnh dươиɠ ѵậŧ, dùng móng tay đâm vào bên trong.
Giọng rên của người con trai bỗng nhiên cao vυ't, hít hà một hơi, sướиɠ đến nỗi gương mặt trắng bệch, ngón tay nắm chặt lưng ghế như muốn ngất đi.
“A a a a a a…” Anh vui sướиɠ mà kêu ra tiếng, một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng phun thẳng lên mặt của Thủy Vân.
Như này còn chưa xong, một tay của Thủy Vân bóp nhẹ túi tinh hoàn, một tay khác giống như đang vắt sữa bò mà bóp chặt lấy dươиɠ ѵậŧ. Vì thế lại thêm một luồng chất lỏng nữa bắn ra, lần này phun thẳng đến đôi mắt của Thủy Vân. Người con trai nhìn thấy Thủy Vân bị anh bắn tinh đầy cả lên mặt, lại bắn ra thêm một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa nhiều vừa đặc nữa.
Cuối cùng, miệng nhỏ của Thủy Vân phủ lên qυყ đầυ, hút mạnh lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại. Người con trai nhắm hai mắt, cả người đều đang run rẩy. Anh bắn tinh khoảng hơn nửa phút, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích cóp mười bảy năm toàn bộ đều bắn cho cô hết. Cả người bị ép khô sạch sẽ, kɧoáı ©ảʍ vẫn còn dư âm trong xương, thật lâu sau mới dịu lại.