Mộng Điệp Kỳ Truyện

Chương 49: - Hắc Lâm

Bách Phong Linh và Sở Vĩnh Trung dùng cả buổi sáng, cuối cùng cũng nghe ngóng được hết thông tin cần thiết về Hắc Lâm. Tới buổi chiều, hai người nhanh chóng sắm sửa những thứ cần thiết để chuẩn bị cho ngày hôm sau lên đường.

Trước khi rời đi, Bách Phong Linh còn viết một bức thư gửi cho Vân Vụ các, nói cho mấy người Tiểu Lan tin tức về Cổ đế bảo tàng, còn dặn dò bọn họ mấy việc quan trọng.

Sở Vĩnh Trung trước khi đem bức thư đó gửi đi thì có liếc mắt qua. Hắn cảm thấy những mệnh lệnh mà tiểu thư truyền tới ba người kia các thật sự không giống với phong cách thường ngày của nàng, bèn hỏi:

"Tiểu thư, tại sao người lại muốn Vân Vụ các chúng ta gieo rắc tin tức về bảo tàng? Vũng nước đυ.c này nếu bị khuấy lên, chúng ta cũng đâu có được lợi ích gì."

Bách Phong Linh lắc đầu không đồng ý. "Cái này thì ngươi sai rồi. Để cho tất cả các thế lực cùng biết về chuyện của Cổ đế bảo tàng chính là lựa chọn đúng đắn nhất cho chúng ta và cả thường dân bách tính của Phong Vũ đại lục."

Thấy Sở Vĩnh Trung không hiểu, nàng lại giải thích:

"Thú liệp giả tiểu Cẩu kia bị một thế lực giam giữ, ta nghĩ, thế lực này không phải là một trong tam quốc thì cũng là một trong ngũ phái. Thế lực này che dấu hành động kỹ lưỡng như vậy, chắc chắn là vì sợ hãi những thế lực khác biết được. Nhưng mà, nếu Cổ đế bảo tàng bị bất kỳ một thế lực nào chiếm được, thì chiến tranh chắc chắn sẽ nổ ra. Tam quốc đang ở thế chân vạc rất cân bằng, nếu một ngày một bên bỗng nhờ vào bảo tàng mà trở nên mạnh mẽ, hai vị đế vương còn lại chắc chắn sẽ không để cho kẻ đó yên. Vậy nên là, trường hợp tốt nhất chính là tam vương và ngũ phái cùng nhau lấy được bảo tàng, chỉ như thế mới có thể đảm bảo cho hòa bình của Phong Vũ đại lục."

Bách Phong Linh khẽ cười, "Lại nói, ta khuấy vũng nước đυ.c này lên cũng là có tiểu tâm tư của ta. Vân Vụ các bán tin tức này, đương nhiên sẽ có tiền lời không nhỏ. Có khi, chúng ta lại được chia một chén canh cũng nên. Bảo tàng này bị nhiều kẻ thèm muốn như vậy, trong đó hắn là có rất nhiều đồ tốt. Vân Vụ các đang trên đà phát triển, đồ tốt tới miệng, làm sao chúng ta có thể chê cơ chứ."

Sở Vĩnh Trung gật gù, "Ta hiểu rồi." Hắn buộc bức mật thư vào chân một con chim bồ câu rồi mở cửa sổ thả nó bay đi.

Bách Phong Linh nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Hôm nay là ngày trăng tròn, bầu trời Hắc Lâm trấn đặc biệt sáng rõ. Ánh trăng chảy dài trên bàn trà trước mặt nàng, soi sáng chén trà còn đang ấm.

Cổ đế bảo tàng, rốt cuộc ẩn chưa bí mật gì?

***

Giữa trưa ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, Bách Phong Linh và Sở Vĩnh Trung khởi hành tiến vào Hắc Lâm.

Nơi này từ nơi bìa rừng cây cối đã cực kỳ rậm rạp. Không thể cưỡi ngựa, hai người bọn họ chỉ đành đi bộ. Không biết chuyến thám hiểm này sẽ dài bao lâu, nên trên lưng hai người đều mang bao lớn bao nhỏ chứa đầy thức ăn và dụng cụ cần thiết.

Đi được khoảng mươi dặm đường, bọn họ đã không thể nhìn được tới mặt trời phía trên. Cây cối trùng điệp che rợp cả bầu trời, không gian bây giờ chỉ còn lại một mảnh tối đen. Sở Vĩnh Trung tay trái cầm cây đuốc đã chuẩn bị sẵn, tay phải cầm la bàn, đi trước dẫn đường cho Bách Phong Linh.

Mục tiêu của bọn họ là trăm dặm sâu bên trong Hắc Lâm. Thứ thuốc bọn họ cần tìm có tên là phục linh thần, là một loại nấm phục linh sinh trưởng trên rễ của cây vân sam ngàn năm. Mà thứ có đủ khả năng chữa bệnh cho Vân Giám Binh cũng phải là phục linh thần ngàn năm thì mới được.

Bọn họ chậm rãi đi về phía trước, đói thì dừng lại ăn, mệt thì thay nhau leo lên cây ngủ. Dù trên người bọn họ đã bôi dược thủy mà Dược Cao Lãng cho, không sợ dã thú tới quấy rầy, nhưng hai người vẫn phải đề cao cảnh giác. Sâm lâm tối tăm này có rất nhiều loại nguy hiểm mà bọn họ không thể lường trước được.

Bởi nơi này không có ánh sáng, hai người bọn họ đều mất cảm giác về thời gian. Nhưng theo ước tính của bọn họ, bọn họ đi hết trăm dặm đường này mất khoảng hai ngày thời gian. Bây giờ, trước mặt bọn họ là một khoảng vân sam cổ thụ vô biên, cũng chính là nơi cần tới.

Lúc này, hai người bắt đầu thả chậm tốc độ, thả tinh thần lực ra dò xét phía trước.

"Ngươi kiểm tra phía bên trái, còn phía trước và bên phải thì để ta." - Bách Phong Linh nói.

Sở Vĩnh Trung không phản đối. Hắn biết tinh thần lực của tiểu thư mạnh mẽ hơn mình nhiều lắm.

Ngày qua ngày, hai người cứ như vậy chậm rãi đi tới, chậm rãi dùng tinh thần lực dò xét rễ vân sam, tìm kiếm linh khí dao động. Bọn họ cũng không biết bọn họ vào Hắc Lâm được bao lâu rồi. Chỉ biết là, nếu Dược Cao Lãng nói hắn phải mất ít nhất một tháng mới có thể tìm được phục linh thần, thì hai người bọn họ không thể tìm được thứ dược này nhanh được. Dù sao thì cả tinh thần lực và hiểu biết về dược vật của Dược Cao Lãng đều hơn hẳn hai người bọn họ cộng lại.

Trong Hắc Lâm này, vân sam thì có rất nhiều, nhưng mà vân sam ngàn năm thì lại rất ít. Bọn họ càng đi sâu vào bên trong, thì vân sam cổ thụ xung quanh càng trở nên to lớn. Phục linh thần mọc trên rễ cây vân sam, màu sắc lại tương tự với rễ cây, dưới điều kiện ánh sáng ở nơi này, không ai có thể phân biệt được chúng.

May mắn là, phục linh thần từ trăm tuổi trở lên thì đều có khả năng hấp thụ linh khí xung quanh, dùng tinh thần lực thì có thể cảm nhận được dao động linh khí này. Chỉ là, dao động nhỏ bé không đáng kể, rất khó để phát hiện.

"Chúng ta vào đây chắc cũng được cả tháng rồi. Ài, bổn cô nương đường đường là các chủ Vân Vụ các, lại còn là Tấn quốc vương phi mà cả tháng nay chỉ ăn hoa cỏ dại, ngủ trên cây, lại không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Không biết tình hình bên ngoài bây giờ thế nào rồi?" - Bách Phong Linh thở dài não nề.

Sở Vĩnh Trung không nói gì. Bản tính hắn vốn trầm lặng, lại thêm việc hắn nghe nàng than thở đã mấy ngày hôm nay rồi, hiện tại cũng đã quen.

Bách Phong Linh biết hắn đã lâu, hiểu rõ tính cách hắn, cũng không để ý việc hắn im lặng, tiếp tục một mình thao thao bất tuyệt. Nàng chán ghét sự nhàm chán, đây cũng chỉ là một cách nàng làm để giúp tinh thần nàng tỉnh táo.

"Vĩnh Trung, ngươi nói xem, cả tháng nay chúng ta đã đào được hơn trăm cây phục linh thần cùng với bao nhiêu dược liệu kỳ quái, vậy mà vẫn không tìm được ngàn năm phục linh? Ài, còn nhớ mấy hôm trước, chúng ta tìm được một cây phục linh thần hơn chín trăm năm tuổi. Là chín trăm năm đấy!! Chỉ thiếu một chút nữa thôi là đủ. Nếu là bảy, tám trăm năm thì ta cũng sẽ không tiếc như vậy. Thật sự là trớ trêu mà!"

"Một tháng không có ánh sáng, không biết lúc ra ngoài thì mấy người kia có nhận ra chúng ta không nữa. Vĩnh Trung, ý ... ngươi mau xem phía này, ta cảm thấy nơi này có gì đó bất thường lắm!" - Bách Phong Linh nãy giờ vẫn đang dùng tinh thần lực dò xét phía dưới, lúc này bỗng nhiên phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ.

Tinh thần lực của Bách Phong Linh bình thường có thể thẩm thấu được mười thước dưới mặt đất. Nhưng hiện tại, nàng không thể tiến xa hơn ba thước.

Nàng nhíu mày: "Kì quái! tại sao tinh thần lực của ta không thể đi xuống sâu được. Vĩnh Trung, ngươi tới thử xem."

Sở Vĩnh Trung đi tới bên người nàng, phóng tinh thần lực hướng về phía nàng chỉ.

Hắn lắc lắc đầu: "Tinh thần lực của ta cũng không xuống sâu quá ba thước được."

"Thứ nào có thể ngăn chặn được tinh thần lực cơ chứ?" - Bách Phong Linh lẩm bẩm.

Sở Vĩnh Trung nhíu mày. Hắn bỗng nhớ ra nội dung một quyển sách cổ ngày bé hắn từng đọc qua.

Hắn nói, "Ta biết có một thứ như vậy. Nguyệt thạch."

Bách Phong Linh nhướn mày nhìn hắn: "Nguyệt thạch?"

Sở Vĩnh Trung gật đầu. "Đúng vậy. Tương truyền nguyệt thạch là đá rơi từ mặt trăng xuống. Nguyệt thạch có khả năng ngăn cách linh khí, tránh cho linh khí thẩm thấu ra ngoài, rất thích hợp để dùng bảo quản đồ vật. Thứ này rất cứng rắn, lại không bị tinh thần lực tác động. Đường gia cổ thư có ghi, nguyệt thạch từng được tổ tiên Đường gia dùng để chế tạo ám khí chuyên để chống lại những kẻ luyện khống vật tinh thần lực."

Đá mặt trăng? Nghe thật là hoang đường. Nhưng có lẽ đây là một loại thiên ngoại thạch nào đó.

"Nhưng mà, thứ này từ sau Cổ Thiên đại thì đã không ai còn thấy nó nữa. Mà bình thường thì, nguyệt thạch thường được tìm thấy ở vùng hoang mạc, không phải ở dưới mặt đất của một sâm lâm." - Hắn lại nói. "Tiểu thư, chẳng lẽ đây chính là ... Cổ đế bảo tàng? Có khi nào là nguyệt thạch này được Cổ đế di dời tới đây không?"

"Rất có khả năng." Bách Phong Linh trầm trọng gật đầu. Nhưng mà, chẳng nhẽ tam quốc ngũ phái tìm bảo tàng này lâu như vậy còn không được, hai người các nàng vào núi tìm dược mà lại có thể như mèo mù vớ phải cá rán tìm được Cổ đế bảo tàng?

"Vĩnh Trung, chúng ta đi xem một chút, xem cấu trúc này rộng cỡ nào."

Hai người thả ra tinh thần lực, chậm rãi men theo viền của cấu trúc nguyệt thạch mà đi tới. Tới bây giờ, hai người có thể chắc chắn rằng, nguyệt thạch này không phải tự nhiên mà tồn tại ở đây. Cấu trúc xây bằng nguyệt thạch này dài và rộng đều khoảng một dặm, sâu thì không biết bao nhiêu, nhưng một cấu trúc vuông vức như thế này thì chắc chắn là do bàn tay của con người dựng mà nên.

Bách Phong Linh nàng có tám phần chắc chắc đây chính là Cổ đế bảo tàng trong truyền thuyết.

"Đi, chúng ta đi tìm lối vào."

Bách Phong Linh tâm tình vui vẻ, dường như nàng vứt chuyện phục linh thần ra sau đầu. Bây giờ, tất cả những gì nàng nghĩ đến chỉ là Cổ đế bảo tàng. Đây chính là bảo tàng bí ẩn nhất Phong Vũ đại lục đó, ai mà không tò mò được cơ chứ?

Thế nhưng mà, hai người dùng hai ngày đi quanh cấu trúc nguyệt thạch này mà không tìm được lối vào. Trên Hắc Lâm, không có một dấu hiệu nào cho thấy ở bên dưới mảnh rừng này là một bảo tàng to lớn cả.

Hai ngày này hai người di chuyển không ngừng nghỉ, lại phải liên tục thả tinh thần lực tìm kiếm lối vào bảo tàng, nên tới bây giờ cả hai đều đã kiệt hết sức lực.

Bách Phong Linh vừa mệt mỏi, vừa chán nản, ngồi sụp xuống lưng dựa vào một gốc vân sam cổ thụ nghỉ ngơi.

Nàng nói: "Ài. Không tìm nữa! Chúng ta đã không có duyên với bảo tàng này rồi. Vả lại, nếu tìm được thì hai người chúng ta cũng đâu thể bê đồ trong đó đi được. Chỉ sợ vừa ra khỏi Hắc Lâm thì chúng ta sẽ bị gϊếŧ chết ấy chứ. Không bằng để Vân Vụ các bán thông tin này đi, kiếm một chút tiền từ bát phương thế lực."

Sở Vĩnh Trung cũng đồng ý. "Đúng vậy. Chúng ta vẫn là nên nhanh chóng tìm được phục linh thần để cứu Giám Binh đi thôi."

Bách Phong Linh gật đầu. Nhìn mấy vân sam cổ thụ bên cạnh, nàng lại thả tinh thần lực ra dò xét rễ của chúng.

Hơn một tháng tìm kiếm trong vô vọng, nàng cũng không hy vọng sẽ nhanh chóng tìm được phục linh thần vào bây giờ. Nhưng mà, hình như rễ của cây vân sam nàng đang dựa vào lại có chút linh khí dao động.

Nơi này là ngay bên trên nguyệt thạch cấu trúc kia, làm sao lại có dao động linh khí được? Chẳng lẽ là ...

Nghĩ đến đây, Bách Phong Linh đừng bật dậy, lôi một cái cuốc từ trong chiếc bao bên cạnh ra, nhanh chóng đào xuống phía dưới nơi nàng vừa ngồi.

Sở Vĩnh Trung thấy vậy, cũng lôi một chiếc xẻng nhỏ ra giúp nàng.

"Chậm chậm chút! Hình như ở dưới có phục linh thần." Bách Phong Linh cảnh báo.

Hai người đào tới gần nhánh rễ có dao động linh khí thì bỏ cuốc xẻng sang một bên, dùng tay nhẹ nhàng bới đất lên.

Trên rễ của cây vân sam này, một cây nấm lớn màu nâu đang bám vào.

Bách Phong Linh reo lên. "Thực sự là phục linh thần. Có vẻ cây phục linh thần này đã rất nhiều tuổi. Vĩnh Trung, soi đuốc cho ta."

Dưới ánh sáng leo lắt của ngọn đuốc, Bách Phong Linh dùng phương pháp Dược Cao Lãng chỉ cho nàng, chậm rãi thẩm định số tuổi cây phục linh thần trong tay.

Sau một lúc, nàng cầm chặt cây phục linh thần trong tay, đứng dậy cười ha hả.

"Một ngàn một trăm năm! Ha ha! Vĩnh Trung, cuối cùng chúng ta cũng tìm được rồi! Giám Binh hắn được cứu rồi."

Sở Vĩnh Trung lúc này cũng nở một nụ cười hiếm có. "Tốt quá rồi! Tiểu thư, chúng ta mau ra khỏi cái nơi chết tiệt này thôi! Ở nơi này lâu như vậy, ta cũng sắp phát điên rồi."