Mộng Điệp Kỳ Truyện

Chương 50: - Tiểu Trấn, Đại Nhân Vật

Bách Phong Linh và Sở Vĩnh Trung dù đã đi vòng vòng trong Hắc Lâm rất lâu, nhưng bọn họ vẫn luôn đánh dấu lộ trình của mình trên bản đồ. Có bản đồ trên tay, chỉ hai ngày sau, hai người đã có thể nhìn thấy ánh sáng ở phía xa xa.

Ra khỏi trung tâm Hắc Lâm, cây cối không còn rậm rạp nữa, bọn họ lại có thể một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời. Bách Phong Linh ngẩng đầu lên, che mắt nheo mày nhìn về vầng thái dương trên cao. Nàng đã suýt chút nữa thì quên mất sự chói sáng của mặt trời rồi.

Quay mặt sang Sở Vĩnh Trung, Bách Phong Linh phì cười.

"Ta suýt không nhận ra ngươi đó."

Sau một thời gian dài ở trong sâm lâm, hai người đều là một thân bùn đất. Bọn họ trong Hắc Lâm không gặp qua một con sông nào, đến nước uống cũng là do Bách Phong Linh dùng tinh thần lực ngưng tụ mà ra, không nói gì đến tắm rửa. Quần áo hai người cũng đã trở nên hết sức bẩn thỉu, rách nát, cơ thể còn gầy đi một vòng, trông không khác gì hai tên khất cái.

Tới gần bìa rừng, hai người bắt đầu nghe thấy nhiều âm thanh náo loạn phía bên ngoài.

"Hắc Lâm tiểu trấn ở cái nơi khỉ ho cò gáy này từ khi nào lại trở nên đông đúc như vậy?" - Bách Phong Linh ngạc nhiên

Sở Vĩnh Trung nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái: "Tiểu thư quên rồi sao? Đây chính là thủ bút của tiểu thư đó!"

Bách Phong Linh bỗng chợt nhớ lại, không phải chính là nàng, trước khi vào Hắc Lâm, đã bảo Vân Vụ các bán tin tức về việc thỏi vàng có Thiên Cổ tự sao? Xem ra, tam quốc ngũ phái đã nắm được thông tin mà bắt đầu xuất hiện ở đây rồi!

Vừa ra khỏi Hắc Lâm, nhìn thấy khung cảnh hoành tráng trước mặt, hai người đều không tin vào mắt của mình.

Không biết từ bao giờ, bên ngoài Hắc Lâm dựng lên rất nhiều lều bạt. Nhưng mà, cũng không thấy cờ xí của bất kỳ một thế lực nào được giương lên, cũng không thấy bất kỳ binh lính người mặc giáp tay cầm vũ khí nào cả.

Chẳng lẽ đây chỉ là đám nhân sĩ giang hồ nghe tin nên đến sao? Không phải Vân Vụ các chỉ đặc biệt bán tin tức này cho tam vương và ngũ đại trưởng môn sao?

Bách Phong Linh và Sở Vĩnh Trung liếc nhìn nhau, đều thấy vẻ khó hiểu trong mắt của đối phương.

Hai người vào trấn, nhanh chóng tới tiểu viện mà Phong Vân đoàn sắp xếp cho bọn họ để tắm rửa nghỉ ngơi một hồi, sau đó tới một tửu điếm gọi một bàn đồ ăn thật lớn.

Bách Phong Linh và Sở Vĩnh Trung vừa ngồi xuống gọi đồ ăn thì bên ngoài tửu điếm xong tới hai người.

Là Tiểu Lan và Chu Thái An.

"Sao hai người các ngươi lại ở đây?" - Bách Phong Linh ngạc nhiên hỏi.

Hai người kia gặp được tiểu thư bình an trở ra thì tâm trạng rất tốt, thay nhau liến thoắng cập nhật tình hình cho nàng.

Tiểu Lan: "Tiểu thư, người còn hỏi nữa? Hai người biệt tăm biệt tích hai tháng trời, hại bọn ta lo lắng không thôi. Dược công tử, bọn ta, còn có Hồng Phượng đành phải hộ tống Vân Giám Binh đến đây, chờ tiểu thư kiếm được dược thì Dược công tử sẽ luyện dược cho Giám Binh luôn, kẻo để lâu thương thế càng thêm nghiêm trọng."

Bách Phong Linh nhướn mày: "Đã hai tháng rồi sao? Vậy mà ta cứ tưởng mới chỉ có hơn một tháng. Hai tháng qua có sự tình gì các ngươi mau nói xem. Còn có, sao tam đại chủ quản các ngươi lại rảnh rỗi tới tiểu trấn này thế này? Không có việc gì làm sao?"

Chu Thái An: "Tiểu thư, chính vì tin tức Cổ đế bảo tàng của người mà các thế lực lớn của cả đại lục đều hướng mắt về nơi này rồi, chúng ta nhanh chóng đến đây một phần cũng là vì chuyện này. Vân Vụ các lần đầu tiên dựng một lầu các lớn như vậy ở một tiểu trấn nhỏ không ai biết đến,  tin tức được mua bán ở đây có khi còn hơn việc kinh doanh của chúng ta ở ba kinh đô của tam quốc cộng lại đó.

Bách Phong Linh ngạc nhiên: "Tam quốc đã có người tới đây sao? Lều trại ở ngoài trấn là của bọn họ sao?"

"Đúng vậy. Không chỉ có tam quốc mà hiện giờ ngũ phái cũng đã tới đầy đủ. Bọn họ không muốn gióng trống khua chiêng quá mức nên đều mặc thường phục, cũng không treo cờ xí biển hiệu gì lên. " - Tiểu Lan gật đầu.

Chu Thái An tiếp lời nàng: "Nhưng mà đông nhân mã như vậy tập trung ở một tiểu trấn, làm sao mà có thể che giấu được ánh mắt của thiên hạ cơ chứ! Rất nhiều các thế lực khác cũng đã nghe được chút phong thanh, Hắc Lâm trấn này càng ngày càng có nhiều đại nhân vật tới viếng thăm."

Tiểu Lan: "Tiểu thư không biết, tam quốc và ngũ phái bốn bên kiềm chế nhau, chưa ai dám quang minh chính đại đi vào Hắc Lâm tìm kiếm dấu tích của bảo tàng. Nhưng theo tình hình này, bọn họ có lẽ cũng không án binh bất động được lâu nữa rồi."

Bách Phong Linh gật gù. Tình huống này nhìn chung là giống với những gì nàng dự đoán. Có vị trí của nguyệt thạch cấu trúc, chỉ cần Vân Vụ các ở giữa xúc tác một chút, bốn bên sẽ phải bắt tay cùng chia nhau chén canh này. Như vậy, Phong Vũ đại lục mới có thể được yên ổn.

Nàng bỗng nhớ ra một chuyện khác, liền lên tiếng hỏi hai thủ hạ trước mặt:

"Vậy đã biết rốt cục là bên nào bắt được tên liệp thú giả tên tiểu Cẩu đó chưa?"

Chu Thái An gật đầu, "Là Chính Công vương. Trịnh vương không biết làm sao nắm được thông tin, đã đã bí mật tới Hắc Lâm trấn từ sớm, bắt giữ tên tiểu Cẩu kia. Đến khi tin tức lộ ra rồi, nhị quốc còn lại và ngũ phái đồng loạt đến hỏi tội hắn, hắn mới giao người ra. Nhưng mà, tên tiểu Cẩu đó chúng ta cũng đã hỏi qua rồi, hắn không biết gì nhiều, chỉ là vô tình nhặt được miếng vàng khắc cổ văn ở năm dặm bên trong Hắc Sơn."

Lúc này, đồ ăn được tiểu nhị mang tới. Bách Phong Linh và Sở Vĩnh Trung không chú ý tới hai người kia nữa,chỉ cắm cúi ăn. Hai người dùng hai canh giờ, ăn hết mâm đồ ăn dành cho sáu người, làm cho tiểu nhị và khách nhân trong quán đều phải ghé mắt nhìn.

Ăn xong, Bách Phon Linh xoa bụng đứng dậy, cùng với ba người thủ hạ tới cơ sở mới của Vân Vụ các. Sở Vĩnh Trung cầm phục linh thần tới đưa cho Dược Cao Lãng, còn Bách Phong Linh thì cùng với hai người kia, lại gọi thêm cả Hồng Phượng, tới Ám các ngầm dưới lòng đất để bàn bạc.

Sau khi nàng kể cho ba người kia những gì nàng thấy, bọn họ đều phải há hốc mồm ngạc nhiên.

Chu Thái An nuốt xuống một ngụm nước bọt: "Tiểu thư, người ... thực sự tìm thấy Cổ đế bảo tàng sao?"

"Chín phần là vậy. Nhưng mà, ta và Vĩnh Trung vẫn chưa tìm được lối vào của nơi đó." - Bách Phong Linh nói.

Hồng Phượng nhíu mày: "Vậy tiểu thư nói chúng ta nên làm thế nào? Bí mật cử người vào Hắc Lâm tìm kiếm, hay là bán thông tin này cho một phương nào đó?"

Bách Phong Linh lắc lắc đầu: "Hiện giờ, ánh mắt các thế lực đều nhìn chằm chằm vào Hắc Lâm, chúng ta không có cách nào bí mật vào đó cả. Vả lại, miếng bánh này quá lớn so với cái bụng của Vân Vụ các, chúng ta nuốt không trôi. Ta nghĩ muốn dùng tin tức này khiến tất cả các phương thế lực bắt tay hợp tác, cùng chia nhau Cổ đế bảo tàng."

Ba người kia gật đầu. Đây quả là một kế hay. Vân Vụ các ở giữa chư phương, có thể nhân dịp này mà kiếm chác chút đỉnh từ bọn họ.

Tiểu Lan lại hỏi: "Vậy tiểu thư, có phải chúng ta nên tìm cơ hội tập hợp chư phương lại rồi cùng bàn bạc chuyện này không? Ánh mắt cả đại lục đang đổ dồn về nơi tiểu trấn này, e rằng chúng ta phải nhanh chóng lên mới được. Nếu chờ quá lâu, e rằng nhân sĩ giang hồ sẽ đều chạy tới đây tầm bảo. Khi đó, đổ máu là điều không thể tránh khỏi."

"Đúng vậy! Ta tính toán muốn người của tam quốc và ngũ phái tối mai tới Vân Vụ các gặp mặt. Chuyện này Tiểu Lan ngươi hãy cho người đi báo tin đi. Nói với bọn họ là ta có tin tức về vị trí của Cổ đế bảo tàng." - Bách Phong Linh nói.

Hướng hai người còn lại, nàng lại ra lệnh: "Thái An, ngươi tập trung người của Ám Vân đường và Phong Vân đoàn tăng cường bảo hộ xung quanh nơi này. Ta sợ tứ phương thế lực sẽ giở trò, tìm cách bắt người của chúng ta để lấy tin tức. Còn Hồng Phượng, dẫn ta đi xem tình hình của Giám Binh. Đã qua một canh giờ rồi, có lẽ Cao Lãng đã luyện xong dược cho hắn rồi."

Chu Thái An và Tiểu Lan nhanh chóng nghe lệnh nàng đi làm việc. Bách Phong Linh đi theo Hồng Phượng tới một gian phòng nhỏ nơi hậu viện của Vân Vụ các. Vừa đến gần, hai người đã có thể ngửi được mùi dược nồng đậm trong không khí.

Nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, trước mặt hai người là Vân Giám Binh vẫn đang nằm bất động trên giường, còn Dược Cao Lãng đang giúp hắn châm cứu, tiêu hóa dược lực.

Thấy hai người đi vào, Dược Cao Lãng chỉ liếc mắt nhìn một chút, rồi lại tập trung vào người trước mặt. Có vẻ việc này đối với hắn cũng rất tốn sức, trên người của hắn lúc này đã ướt đẫm mồ hôi.

Hai người biết ý, đi ra ngoài đóng cửa lại, chậm rãi chờ đợi.

Nửa canh giờ sau, Dược Cao Lãng đẩy cửa bước ra. Bách Phong Linh tay cầm sẵn một chiếc khăn sạch, tới giúp hắn lau mồ hôi trên khuôn mặt.

Hồng Phượng bên cạnh thì sốt sắng hỏi thăm: "Dược công tử, Giám Binh thế nào rồi?"

Dược Cao Lãng nhẹ mỉm cười đáp: "Không sao nữa rồi. Có lẽ là trong hôm nay hắn sẽ tỉnh lại thôi."

Hồng Phượng trong lòng cực kỳ vui mừng. Vân Giám Binh đã bất tỉnh ba tháng trời, cuối cùng hắn cũng có thể tỉnh lại rồi.

"Được rồi, ngươi vào chăm sóc hắn đi, ta và Cao Lãng ra ngoài kia nói chuyện một chút." - Bách Phong Linh vỗ vỗ bả vai của Hồng Phượng.

Nàng và Dược Cao Lãng sóng vai đi ra ngoài tiền viện.

Thấy hắn tinh thần mệt mỏi, nàng nhẹ nhàng rót cho hắn một chén trà, rồi ngồi xuống phía bên cạnh.

"Lần này lại nợ huynh một ân tình lớn rồi." - Nàng nói.

Hắn nhẹ cười: "Đừng khách khí như vậy. Ta cũng đâu có thiệt thòi gì. Ta mới phải cảm ơn muội đã giúp ta hái được nhiều loại dược thảo như vậy. Mấy thứ đó ở Trung châu đều không dễ kiếm đâu."

Bách Phong Linh cũng bật cười.

"Sau này huynh có tính toán gì không?" - Nàng hỏi.

"Dược gia đã phong bế gia môn, cấm đệ tử trong gia tộc không được xuất môn trong một năm. Nhưng mà, món nợ mà Thất trưởng lão gây ra cho Trung châu, Dược gia ta nhất định phải trả. Bây giờ ở Trung châu chỉ còn có ta và mấy người khác nữa, bọn ta phải đi tới từng thành trì giúp dân chúng chữa bệnh, coi như thay Thất trưởng lão trả món nợ này." - Hắn thở dài.

Trong lòng nàng bỗng nhiên có chút buồn bã. "Vậy, huynh sẽ phải đi luôn sao?" - Nàng hỏi.

"Ừ. Ta đã ở đây gần tháng rồi. Còn rất nhiều chuyện của Minh Y đường cần chờ ta xử lý." - Hắn nói.

"Vậy sắp tới huynh muốn đi đâu?" - Nàng lại hỏi.

"Ta cần phải tới Tề quốc." - Hắn nói.

Sau đó là một khoảng im lặng rất lâu. Hai người đều không biết nói gì nữa. Hắn có trọng trách trong người, nàng cũng có công việc phải xử lý ở đây. Hai người đều có tâm cứu giúp thế gian, không phải chỉ là những kẻ làm những chuyện vô bổ. Nàng không thể bảo hắn đừng đi, hắn cũng không thể bảo nàng đi theo hắn.

Hắn lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Ta biết ta muội là một tiểu cô nương độc lập và mạnh mẽ, ta biết muội cần có khoảng trời riêng để bay nhảy. Ta cũng biết những gì Vân Vụ các đang làm bây giờ là vì bình dân bách tính của cả đại lục. Ta muốn muội biết là ta sẽ luôn ủng hộ muội."

Trong lòng Bách Phong Linh hiện tại rất xúc động. Mắt nàng ngân ngấn lệ. Nàng dù là vương phi của Hoàng Thiên Du, nhưng hắn đối với nàng chỉ như một người bằng hữu tốt. Còn nam nhân trước mặt này, không biết đã làm nàng động tâm bao nhiêu lần rồi.

Cứ mỗi lần như vậy, nàng lại khiến bản thân mình phải tự kiềm chế, bởi nàng không muốn cuộc sống của mình sẽ phải phụ thuộc vào một người nam nhân. Nàng không muốn vì yêu một người nam nhân mà bỏ đi lý tưởng của mình, chấp nhận đi theo hắn mãi mãi. Nhưng, Dược Cao Lãng hiểu nàng. Hắn ủng hộ nàng. Hắn làm tâm nàng rung động thật sâu.

Thấy vẻ xúc động của nàng, hắn bỗng nhiên trở nên bối rối. "Muội đừng có khóc."

Bách Phong Linh ngại ngùng quay mặt đi, đưa tay lên lau đi mấy giọt nước mắt.

Nàng nói: "Chờ ta giải quyết xong việc ở đây rồi, ta sẽ đi tìm huynh."

Hắn gật đầu, lại đưa tay lên xoa đầu của nàng. Cũng không biết từ bao giờ, nàng bắt đầu hưởng thụ cảm giác này, không còn gạt tay hắn ra nữa.