[Bác Chiến] Sâu Sắc

Chương 24

Trần Vũ có lẽ hiểu được điều này, anh ta run lên bần bật, hoặc là tức giận. Anh ta run rẩy rút súng từ trong người ra, chỉ vào Vương Nhất Bác.

"Tôi biết người của anh đang ở ngoài đó, nhưng vậy thì sao? Người của anh chưa bao giờ nhanh hơn viên đạn của tôi."

Trần Vũ nổi điên.Vương Nhất Bác sợ rằng anh ta sẽ bắn, nhanh chóng bảo vệ Tiêu Chiến ra đằng sau mình, nhưng Tiêu Chiến chỉ đẩy hắn ra, đi về phía Trần Vũ từng bước giữa tiếng kêu sợ hãi của Vương Nhất Bác.

Trần Vũ vô thức lùi lại phía sau, tay cầm súng run rẩy, nếu Tiêu Chiến muốn, có thể dễdàng rút cây súng trong tay anh ta, nhưng anh không làm.

"Em định làm gì?"

Trần Vũ hỏi anh.Tiêu Chiến không trả lời, chỉ đứng trước mặt Trần Vũ, và sau đó điều chỉnh để súng đặt trên đầu anh.

"Anh hai!"

Vương Nhất Bác hét lên sau lưng anh.

"Anh bắn, Trần Vũ."

Tiêu Chiến bình tĩnh nói.Trần Vũ hai tay run lập cập. Anh ta và Tiêu Chiến nhìn nhau, buồn bực phát hiện ánh mắt ôn nhu vừa rồi đối với Vương Nhất bác, lúc này hoàn toàn lãnh đạm không có chút tình cảm nào.

"Tiêu Chiến, em biết không, Vương Nhất Bác là người như thế nào? Em sẽ không thểhạnh phúc với hắn ta."

Trần Vũ vẫn đang tự lừa dối mình.Tình yêu của anh ta quá mức hèn mọn, chỉ có thể dùng điểm yếu của người khác đánh vào người trước mặt, nhưng người trước mặt lại không hề bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ánh mắt chuyển từ hờ hững sang thương cảm.

Tiêu Chiến cuối cùng không thể chịu đựng được nữa.Trần Vũ có vẻ chắc chắn khi nói, nhưng Tiêu Chiến hiểu anh ta, mặt sau của mọi cái gọi là thuyết phục đều mong manh và dễ vỡ.

"Trần Vũ, tôi xin lỗi. Tôi không thể đáp lại tình yêu của anh. Trong tim tôi chỉ có Vương Nhất Bác. Dù Vương Nhất Bác có như thế nào, tôi cũng sẽ không quan tâm. Còn anh... Trần Vũ, tôi chỉ muốn nói rằng, nếu anh.. nếu anh xuất hiện sớm hơn, nếu không có Vương Nhất Bác... tôi... tôi có thể sẽ yêu anh."

"Anh hai..."

Vương Nhất Bác gọi Tiêu Chiến, không hài lòng sau khi thấy giọng anh giảm xuống, nhưng đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến phớt lờ hắn.Tiêu Chiến nghiêm túc nhìn Trần Vũ, trên trán vẫn còn khẩu súng lạnh lẽo, nhưng anh hoàn toàn không lo lắng mình sẽ bị thương.Anh biết Trần Vũ sẽ không bắn.

Một lúc lâu sau, khẩu súng từ từ rời đi, Trần Vũ nhìn Tiêu Chiến mỉm cười.Nước mắt rơi xuống, Trần Vũ không còn cách nào khác là bỏ cuộc.

"Tôi nghĩ rằng tôi có thể sẽ hạnh phúc trong tương lai."

Trần Vũ nói với Tiêu Chiến.

"Rốt cuộc thì em vẫn là người xứng đáng với tình yêu của tôi."

***

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác rời đi.

Vương Nhất Bác ôm chặt Tiêu Chiến trong tay, dường như hắn đang bảo vệ một bảo vật, mỗi bước đi, hắn đều không thể để bảo vật này rời khỏi tầm mắt.

Tiêu Chiến muốn nhìn lại, nhưng cơ thể của anh đã bị Vương Nhất Bác ôm chặt.Nếu Tiêu Chiến nhìn lại, anh có lẽ sẽ kinh ngạc nhìn cảnh sát Trần lúc này, thất vọng và chán nản, suy sụp giống như một bệnh nhân.

Đây là lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần cuối cùng Trần Vũ thể hiện vẻ mặt như vậy, chỉnhìn người yêu của mình rời đi.Sau đó, người anh ta yêu sẽ không bao giờ trở lại bên anh ấy.

***

Tiêu Chiến gần như bị Vương Nhất Bác kéo về nhà bằng mọi cách. Tay Vương Nhất Bác siết thành một vòng đỏ trên cổ tay Tiêu Chiến, chưa kịp nói gì thì đã bịVương Nhất Bác ôm vào lòng rồi ngã xuống giường, áo và quần của anh đã bị lột sạch sau vài lần vuốt ve.

"Nhất Bác, em đang làm gì vậy?"

Tiêu Chiến lo lắng hỏi.

"Làʍ t̠ìиɦ."

Vương Nhất Bác vẻ mặt bình tĩnh nói, sau khi cởϊ qυầи áo của Tiêu Chiến, hắn bắt đầu cởϊ qυầи áo của chính mình.

"Đừng.. Đừng vội như vậy. Anh có chuyện muốn hỏi em."

Tiêu Chiến nóng lòng muốn đứng dậy khỏi giường, nhưng Vương Nhất Bác hoàn toàn không cho anh cơ hội. Hắn ấn vai Tiêu Chiến và đẩy người anh xuống, sau đó leo lên người Tiêu Chiến, đứng thẳng lưng, dương v*t sưng to đưa đến miệng anh.

"Anh hai, liếʍ cho em đi, em khó chịu quá!"

Tiêu Chiến bất lực, dương v*t của hắn cọ qua cọ lại trên môi anh, dịch thể rỉ ra trên môi, anh vô thức vươn đầu lưỡi liếʍ láp. Khoé miệng vừa hé mở, dương v*t đã theo khe hở đâm vào.

"Em..."

dương v*t được chứa trong khoang miệng nóng và ẩm ướt. Da đầu Vương Nhất Bác tê dại. Hắn gần như cưỡi trên ngực anh. Tiêu Chiến há miệng thở hổn hển bằng mũi, và lưỡi anh bắt đầu vô thức quét dọc thân dương v*t.

"Bú đi anh, bú đi."

Tên khốn nạn mua rẻ bán đắt, tự sướиɠ mà đưa ra lời dụ dỗ Tiêu Chiến.

"Sướиɠ..."

Tiêu Chiến hung hăng trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, trong mắt anh đầy tức giận, nhưng lại khiến ham muốn tìиɧ ɖu͙© của Vương Nhất Bác tăng mạnh, miệng Tiêu Chiến căng ra do cơ quan sinh dục càng ngày càng lớn.

Anh ra hiệu cho Vương Nhất Bác di chuyển ra chỗ khác, rồi để hắn ngồi xổm trên giường, anh quỳ xuống, nghiêng người, vặn eo, hé môi để ngậm vào.Tiêu Chiến cố gắng đưa dương v*t của Vương Nhất Bác vào sâu trong cổ họng. Tiểu huynh đệ của hắn vừa dài vừa to đẩy sâu vào cổ họng anh, buộc anh phải đón nhận. Kɧoáı ©ảʍ bùng nổ, hắn cố gắng chịu đựng, cuối cùng không nhịn được, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun đầy trong miệng Tiêu Chiến.

"Khụ khụ khụ..."

Tiêu Chiến đỏ mặt lên vì nghẹn, không ngừng ho.

"Em... khụ khụ, em còn cười."

Tiêu Chiến lo lắng, anh ôm đầu Vương Nhất Bác và hôn lên môi hắn.Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa nuốt hết đã bị Tiêu Chiến đưa vào miệng Vương Nhất Bác, vị tanh, đắng và không ngon. Vương Nhất Bác thắc mắc tại sao Tiêu Chiến lại thích nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình đến vậy?

Đúng vậy, hắn nhớ rằng khi Tiêu Chiến cho hắn quan hệ bằng miệng lần đầu tiên, Tiêu Chiến cũng tự động nuốt chất lỏng bắn ra vào bụng anh.Lúc đó Vương Nhất Bác có chút sợ hãi, ôm Tiêu Chiến bảo anh nhổ ra đi. Tiêu Chiến không nói, chỉ lắc đầu nhìn hắn.

Sau này, hắn cũng ăn đồ của Tiêu Chiến lần đầu tiên. Thành thật mà nói, hắn có phần chán ghét mùi vị đó. Tiêu Chiến có lẽ nhận ra phản ứng của Vương Nhất Bác, anh bảo hắn nếu khó chịu thì nôn ra, nhưng Vương Nhất Bác vẫn nuốt vào.

Sau đó, hắn nhìn thấy anh trai của mình ngủ với cha mình, mặc dù chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng những kí ức mơ hồ mà hắn đã bỏ qua được bộc lộ rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng.Sau đó, hắn tự hỏi liệu Tiêu Chiến có đối xử với người khác như cái cách anh ấy đối xửvới mình không.

Bây giờ, họ đang cùng nhau làʍ t̠ìиɦ. Cuộc ân ái mà cả hai bên đều thích thú. Khi cúc huyệt Tiêu Chiến rộng mở và đợi hắn đâm vào, hắn đột ngột dừng lại.

"Sao vậy...?"

Tiêu Chiến nghi ngờ nhìn lại, Vương Nhất Bác cũng nhìn anh và nói:

"Anh hai, anh yêu em thật chứ?"

"Cái gì?"

Tiêu Chiến có chút giật mình, từ trên giường đứng dậy. Vương Nhất Bác cắn môi, hồi lâu mới hỏi.

"Tại sao anh lại thích ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em? Anh à, anh thích mùi vị này, đó là lý do tại sao..."

Những lời Vương Nhất Bác nói rất mơ hồ, nhưng Tiêu Chiến hiểu ý hắn.

"Chỉ có em, từ trước đến giờ chỉ có em."

Tiêu Chiến nói.