[Bác Chiến] Sâu Sắc

Chương 6

Tiêu Chiến lẩm bẩm, bất giác bắt đầu cởϊ qυầи áo của chính mình.

Vương Nhất Bác bị hành động của Tiêu Chiến làm cho đỏ mắt. Một luồng nhiệt nóng chảy vào hạ thân khiến hắn không kiểm soát được. Hắn do dự, cuối cùng bản năng vượt lên trên lí trí. Hắn đỡ Tiêu Chiến đứng dậy bước đi, trong vài bước, cả hai ngã trên chiếc ghế sofa lớn trong phòng khách.

"Anh hai, anh hai."

Vương Nhất Bác thì thào nói.

Tiêu Chiến mờ mịt mở mắt ra, đôi môi đỏ mọng mím lại, đôi con ngươi màu nâu sẫm nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Vương Nhất Bác.

"Tôi... tôi muốn nó, tôi muốn nó."

Anh nói xong lại tiếp tục cởϊ qυầи áo, làn da trắng như tuyết cùng với đầu v* cứng rắn ửng đỏ trước ngực lộ ra trước mắt Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến cởϊ qυầи dài ra, bên trong chỉ còn một chiếc qυầи ɭóŧ mỏng.

Mắt Vương Nhất Bác tối sầm lại. Hắn nhìn Tiêu Chiến từ đầu đến chân.

Tiêu Chiến lại nhào vào lòng hắn.

Vương Nhất Bác đưa tay vào qυầи ɭóŧ và xoa bóp da thịt của anh. Giữa khe hở của hai cánh mông, một dòng chất lỏng chảy ra, làm ướt đôi tay hắn. Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến. Anh trai hắn thế nào đây, còn chưa làm gì đã ướt như vậy rồi.

"Anh hai, anh muốn thế nào?"

Vương Nhất Bác hỏi, không thể kiểm soát được nụ cười nở rộng trên môi.

"Tôi... không... không sao..."

Câu trả lời nhớp nháp và dấp dính của Tiêu Chiến và vẻ ngoài đáng thương của anh khiến tim Vương Nhất Bác mềm lại. Chỉ một động tác nhỏ của anh cũng khiến bên dưới của hắn cứng đến mức sắp nổ tung, qυყ đầυ cứng ngắc đội quần đứng lên, muốn thoát ra khỏi lớp quần đang kìm hãm. Loại việc này giống như mũi tên đã lên dây cót.

Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên hắn và Tiêu Chiến quan hệ.

***

Khi đó, hắn mới mười bảy tuổi và Tiêu Chiến hai mươi. Hắn về nhà sau khi uống quá nhiều với bạn cùng lớp. Lúc này bố đi công tác, chỉ còn một mình Tiêu Chiến ở nhà. Anh ngơ ngác mở cửa cho hắn bước vào nhà, mang dép lê. Sau khi bật đèn lên, mặc dù đã say rượu, nhưng hắn vẫn biết Tiêu Chiến đang đứng im lặng ở cửa sửng sốt.

"Anh hai."

Hắn hét lên. Tiêu Chiến hừ lạnh một tiếng, nhăn mũi ngửi thấy mùi rượu trên người Vương Nhất Bác, bất mãn hỏi hắn tại sao lại ra ngoài uống nhiều như vậy. Không biết chuyện gì đã xảy ra. Rõ ràng vẫn là cùng một người, cùng một khuôn mặt, cùng một giọng nói, nhưng Tiêu Chiến hôm đó thật động lòng người.

Sau này, Vương Nhất Bác nghĩ lại, có lẽ hôm đó không phải Tiêu Chiến đặc biệt, mà là rượu đã thúc đẩy du͙© vọиɠ bấy lâu hắn giấu kín trong lòng, khiến hắn không muốn trở thành một người em trai tốt nữa, hắn không thể.

Không nhớ hắn đã nói gì tiếp theo.

Trong đầu óc hắn hỗn loạn.

Khi Tiêu Chiến nghiêm túc nói hắn không được uống rượu khi chưa đủ tuổi vị thành niên, hắn đi về phía trước, nghiêm túc ôm lấy anh, sau đó nhìn Tiêu Chiến, chặn đôi môi đang líu lo của anh. Thật ngọt ngào, hắn nghĩ.

Chuyện tiếp theo có thể là một cơn ác mộng mà Tiêu Chiến chưa thể bình phục, nhưng đối với Vương Nhất Bác, đó là đêm đầu tiên tuyệt vời nhất của hắn, để rồi sáng hôm sau khi tỉnh dậy, hắn sững sờ thấy mình đang ôm chặt Tiêu Chiến từ bao giờ. Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh.

Suy nghĩ đầu tiên của hắn là hắn đã làm rồi, thực sự đã làm rồi.

Sau khi Tiêu Chiến tỉnh lại, hắn ôm tấm chân tình của mình, gần như ném hết những lời thề thốt trên đời cho Tiêu Chiến. Nhưng Tiêu Chiến chỉ ngây người nhìn hắn và nói với hắn sau một hồi im lặng.

"Vương Nhất Bác, anh là anh trai của em."

"Vậy thì sao? Em thích anh. Em không quan tâm anh có phải là anh trai em hay không."

Hắn đáp lại Tiêu Chiến với vẻ mặt thờ ơ vào lúc đó.

Hắn không nhìn thấy sự cô đơn và chế giễu loé lên trong mắt Tiêu Chiến, chỉ biết rằng người hắn yêu không từ chối cái ôm và nụ hôn của hắn nữa.

"Vương Nhất Bác, anh có nợ em cái gì không? Đây là điều anh đáng phải nhận?"

Hắn mơ hồ nhớ tới khi Tiêu Chiến ở trong vòng tay hắn, đau khổ chất vấn. Vương Nhất Bác không quan tâm.

Sau đó vài năm, Vương Nhất Bác muốn tát chính mình vài cái, ngươi, tại sao ngươi không nghĩ tới cảm nhận của anh ấy?

***

Lúc này, khuôn mặt của Tiêu Chiến đang lưu luyến trong vòng tay hắn, và Vương Nhất Bác dừng lại, trước khi bắt đầu bước tiếp theo. Một tay hắn giữ cằm Tiêu Chiến và hỏi anh một cách nghiêm túc.

"Tiêu Chiến, em là ai?"

Hắn là ai? Vương Nhất Bác nghĩ. Hắn vẫn luôn tò mò không biết trong lòng Tiêu Chiến, năm năm trước và cả bây giờ, hắn là ai? Hắn có thể lợi dụng việc Tiêu Chiến bị chuốc thuốc không nói được một câu bình thường, nhưng hắn muốn đi đến cùng.

"Em là... Nhất Bác."

Tiêu Chiến nhìn hắn một cái, mở miệng nói.

Nhất Bác là ai?"

Vương Nhất Bác hỏi lại.

".... Nhất Bác là.... Em trai của anh..."

"Còn gì nữa không?"

"... Tôi... tôi không biết..."

Người trước mặt cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng vì du͙© vọиɠ, không hiểu sao trong lòng lại có một chút ý tứ không thể giải thích được.

Vương Nhất Bác lẳng lặng nhìn anh, trong lòng hắn không biết phải diễn tả cảm xúc như thế nào. Hắn vẫn nhớ cái đêm năm năm về trước, thậm chí bây giờ, vẫn khiến hắn mất ngủ hàng đêm.

"Là người yêu..."

Vương Nhất Bác nhẹ thở dài. Hắn không kìm được mà hôn lên môi Tiêu Chiến, hôn lên đôi mắt dưới hàng mi run rẩy của anh.

Quần áo được cởi ra và cuối cùng, hai người trần trụi quấn lấy nhau, da thịt kề sát, vẻ mặt Tiêu Chiến hoang mang và quyến rũ.

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến quyến rũ một cách vô thức, nụ hôn rơi trên mặt anh. Tiêu Chiến run rẩy nhận lấy nó, sau đó vô thức nâng môi lên, chạm vào khuôn mặt Vương Nhất Bác.

"Muốn..."

Thuốc phát tác, đầu óc Tiêu Chiến trở nên mơ hồ. Anh chỉ có kɧoáı ©ảʍ khi bị hắn cắm vào, nắm lấy Vương Nhất Bác có chút không kiên nhẫn, vội vàng xoa nắn.

Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày, ba ngón tay vội vã xoay tròn, đào khoét, mở rộng. Hắn cầm lấy dương v*t của mình, từ từ đi vào trong cơ thể Tiêu Chiến.

Phía sau rất nóng và chặt chẽ. Vương Nhất Bác cắn chặt môi trong tiềm thức, đầu óc hắn tưởng như muốn nổ tung.

Khi đã vào đến tận cùng, cả hai thở dài khoan khoái.

Sau đó, trong tiếng rêи ɾỉ thúc giục của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ôm eo anh, bắt đầu mạnh mẽ cắm vào rút ra.

Thật tuyệt khi được làʍ t̠ìиɦ, đặc biệt là làm với người anh trai mà hắn yêu.

Tiêu Chiến như bị mạnh mẽ đóng đinh vào cơ thể Vương Nhất Bác. dương v*t đỏ hồng của anh vỗ vào cơ bụng Vương Nhất Bác để lại những vệt dấp dính trong suốt. dương v*t bên dưới anh đâm vào như đóng cọc.

Vương Nhất Bác đã không quan hệ năm năm, cuối cùng cũng tìm lại được.

Hắn phải triệt để ăn sạch người này.

Sau khi ngồi được một lúc, Vương Nhất Bác đột ngột đứng lên. Tiêu Chiến được ôm trên tay, chân vòng quanh eo Vương Nhất Bác. dương v*t của hắn do sự thay đổi vị trí, đi vào sâu hơn, đâm vào ruột Tiêu Chiến.

Hắn cắn vào quả táo nhô cao của anh, buộc anh phải rêи ɾỉ.

Ở tư thế này, Vương Nhất Bác từng bước bế người lên lầu, vừa đi vừa tiếp tục luận động.

Lần cực khoái đầu tiên của Tiêu Chiến xảy ra ở cuối cầu thang, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh phun ra, bắn vào quai hàm của Vương Nhất Bác. Anh nghiêng người, cái lưỡi trơn trượt của anh quét qua làn da Vương Nhất Bác, khiến cho dương v*t Vương Nhất Bác càng trở nên to và cứng hơn trong cúc huyệt của anh.

Hắn nhanh chóng ôm anh vào phòng ngủ. Sau khi đặt người lên giường, hắn gác chân anh lên vai, dũng mãnh đâm vào. Tiêu Chiến hét lên chịu không nổi, nước bọt chảy ra khoé miệng, nước mắt sinh lý cũng chảy ra.

Lần đầu xuất tinh của Vương Nhất Bác đồng bộ với lần cực khoái thứ hai của Tiêu Chiến. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh bắn lên trên bụng hắn, còn Vương Nhất Bác thì bắn vào bên trong Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến yếu ớt gục xuống giường, đôi mắt mơ màng, cái nhìn khêu gợi đã khiến cho dương v*t của Vương Nhất Bác trở nên cứng ngắc trở lại.