Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt

『 TG7 』Chương 311 - 312

Editor: Mây (Sky)

🌼🌼🌼

_________________________________________

311.

"Mộc Mộc, con bị làm sao vậy? Nói gì với mẹ đi". - Còn chưa đi vào anh đã nghe thấy giọng nói sốt ruột của Ân Âm.

Ân Âm bị từng đợt tiếng bước chân đánh thức, vừa tỉnh lại đã không thấy Cố Thế An bên cạnh, mà Cố Gia Mộc vốn nên ngủ trên giường nhỏ lại đang nôn nóng bất an đi tới đi lui trong phòng.

Trông cậu bé có vẻ lo lắng, như thể có thứ gì đó đã bị phá vỡ một cách mạnh bạo, làm cho cậu bé thấy bất an.

Ân Âm theo bản năng mở miệng hỏi, nhưng Cố Gia Mộc không để ý tới cô, giống như không nhìn thấy cũng không nghe được, chỉ như một con thú nhỏ bất an nôn nóng.

Lúc này Ân Âm mới thật sự ý thức được, Mộc Mộc không có cách nào giao tiếp với mình.

Rõ ràng biết tâm trạng con trai lúc này đang không tốt mà cô lại chẳng biết an ủi nó như thế nào.

Ân Âm muốn đưa tay chạm vào con trai, nhưng lại sợ sẽ dọa đến nó.

Cố Thế An vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh này.

"Thế An..." - Hai mắt Ân Âm đỏ hoe.

Cố Thế An ôm lấy Ân Âm, an ủi cô: - "Không sao đâu, chúng ta nên nghĩ xem nguyên nhân gì khiến cho Mộc Mộc trở nên như vậy".

Một đứa bé tự kỷ không thể nào vô duyên vô cớ bị nôn nóng bất an được, giống như lúc trước cậu bé đột nhiên xông lên đẩy ngã đứa nhóc kia vì thằng bé ấy cướp mất quả cầu thủy tinh của cậu bé trước.

Cố Thế An suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra: - "Để anh gọi điện hỏi mẹ".

Lại nói tiếp, ba năm nay bà nội Cố luôn bên cạnh Cố Gia Mộc, nếu hỏi người quen thuộc nhất với Cố Gia Mộc là ai thì không thể nghi ngờ chính là bà nội Cố.

Ngay khi cuộc gọi của Cố Thế An vừa kết nối, bỗng nhiên Ân Âm hô lên một tiếng: - "Em nhớ ra rồi, bây giờ là bảy giờ".

Bảy giờ là thời gian ăn cơm cố định của Cố Gia Mộc.

Cũng chính vào lúc đó, bà nội Cố cũng bắt điện thoại.

Sau khi nghe xong tình huống của Cố Gia Mộc, bà lập tức nói: - "Bảy giờ rồi, đây là thời gian ăn cơm tối cố định của Mộc Mộc".

Mặc dù Cố Gia Mộc ba tuổi vẫn không thể mở miệng nói chuyện, nhưng cũng không phủ nhận là cậu bé rất thông minh.

Bây giờ cậu bé mới ba tuổi mà đã có thể tự mình đánh răng, rửa mặt, ăn cơm, tắm rửa.

Chỉ là lịch trình của cậu bé vô cùng nghiêm ngặt.

Thức dậy lúc bảy giờ sáng, dành nửa tiếng để mặc quần áo, đánh răng, rửa mặt, bảy giờ rưỡi bắt đầu ăn sáng.

Ăn tối vào bảy giờ tối, tắm lúc chín giờ tối và chín giờ rưỡi tối thì đi ngủ.

Trong bữa ăn của mình bất cứ cái gì cũng có thể nhưng tuyệt đối không được thiếu trứng.

Một khi những việc này không được đáp ứng thì cậu bé sẽ trở nên bồn chồn.

Trước kia do công việc bận rộn nên thời gian Ân Âm và Cố Thế An trở về cũng tương đối ít, lúc trở về thì Cố Gia Mộc cũng vẫn do một tay bà nội Cố chăm sóc, bà biết rõ lịch trình của Cố Gia Mộc nên mỗi lần đều sắp xếp tốt mọi chuyện, vì vậy hai vợ chồng cũng không hiểu rõ.

Sau đó Ân Âm mới nhớ tới lúc trước bà nội Cố đã từng nói qua chuyện này.

"Bây giờ em đi nấu cơm". - Ân Âm vội vội vàng vàng đi vào phòng bếp.

Cô biết nấu cơm, dù gia cảnh của Ân Âm bình thường nhưng cha mẹ Ân chỉ sinh một nam một nữ, con gái chính là Ân Âm, phía trên là anh trai của cô.

Sau khi anh trai kết hôn được vài năm thì cha mẹ cô cũng chuyển qua sống cùng gia đình con trai cho đến bây giờ.

Tuy rằng Ân Âm là con gái duy nhất trong gia đình nhưng cũng không phải mười ngón tay không dính nước, cho nên cô cũng biết nấu cơm.

Dù vậy thì sau khi gả cho Cố Thế An cô cơ bản không cần phải xuống bếp, mà người xuống bếp là anh.

Anh muốn gọi cô lại, nói để anh nấu cơm nhưng Ân Âm đã chạy vào bếp mất rồi.

Cố Thế An chỉ có thể từ bỏ, rồi cầm giấy bút tới ghi nhớ hết những gì của Cố Gia Mộc mà bà nội Cố nói.

end 311.

_________________________________________

- s1apihd.com: __S_K_Y__s -

- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -

_________________________________________

312.

Tình trạng của Mộc Mộc đặc biệt, nếu muốn ở chung thì bọn họ phải hiểu rõ ràng.

Ân Âm dùng tốc độ nhanh nhất làm cơm, có canh trứng gà và thịt lợn xào đậu đũa đặt ở trên bàn.

Lúc này Cố Thế An đã ôm Cố Gia Mộc đi ra.

"Mộc Mộc ăn cơm thôi". - Ân Âm gọi.

Cố Thế An đặt Cố Gia Mộc lên ghế trẻ em, cậu bé không đáp lời Ân Âm nhưng tầm mắt lại dừng trên bàn cơm.

Bàn tay ngắn của cậu bé cẩm thìa lên, múc một thìa canh trứng gà bỏ vào trong miệng, tâm trạng vốn đang bồn chồn lo lắng của cậu bé dường như dịu đi một cách thần kỳ dưới một ngụm canh trứng này.

Ân Âm và Cố Thế An liếc nhìn nhau, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Cô chăm chú nhìn Cố Gia Mộc.

Nhóc con yên lặng ăn cơm, dưới mái tóc xoăn bồng bềnh là hàng mi dài, đôi mắt to như quả nho đen nhìn đồ ăn, cậu bé ăn rất nghiêm túc và toàn tâm toàn ý, như thể bây giờ ngoài việc ăn cơm ra thì không có chuyện gì khác có thể quấy rầy mình.

Hai má mập mạp của cậu bé phồng lên giống như một con chuột hamster nhỏ đáng yêu, nhưng nếu trên mặt nhóc con không dán miếng băng cá nhân thì càng tốt.

Khuôn mặt của Cố Gia Mộc là sự kết hợp giữa Ân Âm và Cố Thế An, vì vậy cậu bé chắc chắn rất đẹp trai.

Bởi vì vội vàng nên Ân Âm chỉ làm bữa tối cho Cố Gia Mộc, Cố Thế An lại lần nữa vào bếp làm đồ ăn cho anh và Ân Âm.

Động tác nấu cơm của anh rất thuần thục, Cố Gia Mộc còn chưa ăn xong thì anh đã nấu xong cơm của hai người, còn nấu cả canh cá.

Canh cá không tanh mà còn ngon nữa.

Ân Âm cũng bắt đầu ăn cơm, cô trầm mặt một hồi mới cầm lấy thìa, múc một thìa canh cá, thổi thổi xong lại đưa đến bên miệng Cố Gia Mộc, dịu dàng nói: - "Mộc Mộc, mẹ cho con uống canh".

Lúc này Cố Gia Mộc múc một thìa cơm chuẩn bị bỏ vào miệng, nhưng Ân Âm lại múc một thìa canh đưa đến bên miệng cậu bé.

Cố Gia Mộc không ngẩng đầu, cũng không nhìn Ân Âm, động tác cậu bé dừng lại, khuôn mặt nhỏ không có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ là lông mày hơi nhíu lại, dường như sắp không còn kiên nhẫn.

Cậu bé mím môi không nói gì.

Tay Ân Âm cầm thìa hơi khựng lại, cô chăm chú nhìn Cố Gia Mộc không nhúch nhích, trong lòng cảm thấy đau đớn không thôi.

"Âm Âm..." - Cố Thế An ở bên cạnh nhìn cũng cảm thấy đau lòng.

Ân Âm chớp chớp mắt, làm động tác muốn thu hồi, cô tự an ủi bản thân: - "Không sao đâu, là em quá..." - Quá nóng vội.

Cô thấy khó chịu, không phải vì Cố Gia Mộc im lặng từ chối, bởi vì cô biết, nếu có thể lựa chọn thì thằng bé cũng không muốn như vậy, nhưng thằng bé lại không có cách nào, hoặc nói là thằng bé không khống chế được.

Cô không trách thằng bé, cô chỉ trách mình.

Nhưng vào lúc này hình như Cố Gia Mộc có chút nóng nảy lại hơi hơi mở cái miệng nhỏ ra.

Ân Âm nhìn một màn này thì kinh ngạc.

Cô sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng được Cố Thế An nhắc nhở mới đưa thìa canh vào cái miệng nhỏ kia.

Nhìn Cố Gia Mộc khép miệng uống canh thì Ân Âm mừng như điên.

Cô gần như khóc vì sung sướиɠ.

Ân Âm lại lấy hết can đảm đút thêm mấy thìa nữa.

Mặc dù Cố Gia Mộc không nhìn cô nhưng đều ăn hết.

"Được rồi, em cũng ăn đi". - Cố Thế An nói.

"Ừm". - Ân Âm vừa ăn cơm vừa nhìn nhóc con ngoan ngoãn, vẻ mặt càng thêm dịu dàng, cô vốn là một người con gái cực kỳ dịu dàng, lúc này lại càng động lòng người.

Ăn cơm xong Ân Âm đặt Cố Gia Mộc ở trên sofa rồi bật TV lên.

"Mộc Mộc, con muốn xem phim hoạt hình không?" - Ân Âm chuyển từ kênh phim truyền hình sang kênh hoạt hình, bên trong đáng phát sóng 《 Cừu vui vẻ và Sói xám 》

Nhưng Cố Gia Mộc chĩ rũ mắt chơi quả cầu thủy tinh của mình mà không thèm xem TV.

end 312.

_________________________________________

🌼🌼🌼

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤

_________________________________________

Lời của mây: chuyện là hôm qua cái chấn thương chân của mình bị tái phát, nó sưng to luôn, rồi mình bị sốt nhẹ nên không ra chương mới được. Thứ ba này mình sẽ đi tái khám nữa nên có lẽ hôm ấy không đăng chương mới được, mình sẽ cố gắng ra chương bão nhiều cho mọi người. Xin lỗi vì sự bất tiện này.

_________________________________________

#mâysky