Editor: Mây (Sky)
🍌🍌🍌
CHƯƠNG 274.
Sáng sớm hôm sau khi tia nắng đầu tiên của ánh bình minh ló dạng, Ân Âm dần trở nên trong suốt sưới sự chứng kiến của Tôn Ngộ Không, mà ký ức về cô lại một lần nữa bị phong ấn đi trong trí nhớ của nó, cho dù Tôn Ngộ Không có nghĩ cách để giữ nhưng vẫn như vậy.
Tôn Ngộ Không chớp chớp mắt, nhìn quần áo xếp gọn gàng bên cạnh dường như có điều suy nghĩ.
Đây là quần áo của ai? Tại sao lại ở đây?
Tôn Ngộ Không cố thế nào cũng không nhớ ra, nhưng không hiểu vì sao khi nhìn bộ quần áo kia thì đã rất thích, so với việc ăn đào tiên ở Thiên Cung hay uống rượu tiên còn thích hơn.
Nó nghĩ, chờ sau khi rời khỏi Ngũ Hành Sơn này, nó nhất định sẽ mang quần áo này đi, tất cả đều mang đi hết.
Ân Âm nhìn nó ngây ngốc lẩm bẩm thì không khỏi bật cười.
Đứa bé ngốc, bộ quần áo này căn bản là mẹ làm cho con mà, cho nên con cũng đừng có ham "mũ" của Đường Tăng kia.
Diễn biến sau đó giống như trong nguyên tác, Đường Tăng cưỡi ngựa đến, niệm chú phá đá, Tôn Ngộ Không cực kỳ vui mừng, suốt năm trăm năm cuối cùng nó cũng được ra ngoài.
Nhưng điều đầu tiên khi thoát khỏi là nó lập tức mặc quần áo để ở bên cạnh và cất những bộ khác đi.
Nhìn thấy quần áo vừa vặn, trên mặt Tôn Ngộ Không lập tức nở một nụ cười sáng lạn, trực tiếp lăn lộn trên trời dưới đất nhiều lần.
Sau đó Tôn Ngộ Không được Đường Tăng thu làm đồ đệ, chính thức bước vào con đường đi Tây Thiên thỉnh kinh.
-
Hai thầy trò bước lên con đường lấy kinh, Đường Tăng cưỡi ngựa, Tôn Ngộ Không dẫn đường, từ đông sang tây, thời gian vội vã trôi qua.
Ngày hôm đó hai người gặp sáu tên cướp ở trên núi, Tôn Ngộ Không đã gϊếŧ chết hết sáu tên đó và xảy ra một trận cãi vã với Đường Tăng.
Tôn Ngộ Không đánh chết cướp, bảo vệ sư phụ cũng bảo vệ được đồ đạc của bọn họ, đúng lúc đang vui vẻ không ngờ lại bị Đường Tăng chửi bới.
Đường Tăng cho rằng Tôn Ngộ Không không nên trực tiếp đánh chết người, không thể bừa bãi vô cớ đả thương tính mạng người khác, người xuất gia phải có lòng từ bi, ngay cả con kiến cũng không đành lòng thương tổn, huống chi là mạng người, hoàn toàn không có một chút lòng từ bi nào, nên đưa người đến quan phủ mới đúng.
Nhưng Tôn Ngộ Không nói: — "nếu con không đánh chết bọn họ, bọn họ sẽ đánh chết người".
Đường Tăng nghẹn họng nói: — "Ta là người xuất gia, thà chết cũng sẽ không hành hung người. Huống hồ cho dù có chết, ta cũng chỉ có một người, mà bọn họ lại có tận sáu mạng người".
Ân Âm ở một bên nghe hai người tranh chấp chỉ muốn tặng cho Đường Tăng hai chữ "ngu ngốc".
Tôn Ngộ Không đánh chết người đúng là có chút xúc động, nhưng cũng không phải nó vô duyên vô cớ đánh chết người, đó là cướp bóc muốn hại mạng người, không biết lúc trước đã cướp và hại tính mạng của bao nhiêu người khác.
Hôm nay gặp phải Tôn Ngộ Không có pháp lực mạnh mẽ, nếu là một kẻ yếu thì chỉ có con đường chết.
Huống hồ Tôn Ngộ Không đánh chết cướp là vì bảo vệ Đường Tăng, ai cũng có thể chỉ trích nó nhưng Đường Tăng thì không có tư cách đó.
Ân Âm nghe được câu nói cuối cùng của Đường Tăng, đột nhiên cảm thấy Đường Tăng này đúng là có tốt chất "bạch liên hoa", cô cân nhắc một chút cảm thấy lát nữa phải dạy dỗ "bạch liên hoa" này một bài học.
Mà lúc này Đường Tăng lại nói một câu khiến Tôn Ngộ Không trong nháy mắt nổi giận.
"Ngươi chính là vì luôn ngang ngược như vậy nên mới bị trấn áp dưới chân núi Ngũ Hành, ghê tởm, đúng là ghê tởm".
Ghê tởm, theo ý nghĩa của ngôn ngữ hiện đại chính là: Bạn thật đúng là đồ không ra gì!
Ân Âm nghe xong thì lập tức nổ tung: — "Ngươi mới là đồ không ra gì, con trai ta đem toàn bộ tâm ý bảo vệ ngươi, đổi lại ngươi nói nó là thứ không ra gì. Ngươi cũng quá lòng lang dạ sói đi".
HẾT CHƯƠNG 274.
- s1apihd.com: __S_K_Y__s -
- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -
CHƯƠNG 275.
Ân Âm cảm thấy là bởi vì Đường Tăng chưa từng trải qua gian khổ và sự rèn luyện trong cuộc đời nên mới có thể nói ra lời đại nghĩa lẫm liệt như vậy.
Hơn nữa Tôn Ngộ Không bị đè dưới chân núi Ngũ Hành năm trăm năm là mất đi năm trăm năm tự do, đoạn thời gian đó đối với nó mà nói chính là một vết sẹo đau đớn nhất.
Nhưng Đường Tăng cứ như vậy không hề cố kỵ, trực tiếp vén vết sẹo này lên.
Đối với vấn đề Tôn Ngộ Không có nên đánh chết sáu tên cướp kia hay không thì Ân Âm từ chối cho ý kiến, nhưng bọn họ thật sự đã từng gϊếŧ người.
Trên thực tế, điều này cũng liên quan đến vấn đề thiện ác, thiện và ác thì không thể nào đánh giá một cách hoàn toàn.
Ví dụ như hôm nay thả sáu tên cướp này đi, không tổn thương đến tính mạng của bọn họ thì Đường Tăng cho rằng đó là thiện, vậy nếu tên cướp bị thả ra lại đi gϊếŧ người thì đó chính là ác, cho nên Đường Tăng thả bọn họ đi, rốt cuộc là thiện hay ác?
Nếu như hôm nay gϊếŧ mấy tên cướp đó thì sẽ tránh được việc sau này họ lại gϊếŧ người vô tội khác, đây là thiện hay ác?
Thiện ác cho tới bây giờ cũng không thể chỉ nhìn từ một phía.
Tuy nhiên nếu để cho Ân Âm lựa chọn thì, đám cướp đó thật sự dám nổi tâm gϊếŧ cô thì cô sẽ không nương tay.
Thứ nhất, sáu tên này từng gϊếŧ người. Thứ hai, vì không để cho những người vô tội sau này phải chết. Thứ ba, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta cần gì phải hạ thủ lưu tình.
Bên này vì tức giận Đường Tăng nên Tôn Ngộ Không đã rời đi.
Ân Âm vừa định đuổi theo, suy nghĩ chút thì ngừng lại, chỉ một cái vào phía Đường Tăng, hắn tựa vào gốc cây lập tức lâm vào mê man.
"Ngươi cứ nhìn kỹ xem, điều ngươi cho rằng là thiện có phải là tốt hay không".
Nói xong, Ân Âm không để ý tới hắn nữa mà đuổi theo con trai, hơn nữa cô lại phát hiện, cô cư nhiên có thể hiện thân, đúng là không khỏi vui mừng.
Tôn Ngộ Không cưỡi Cân Đẩu Vân bay giữa không trung, trong đầu bỗng nhiên trào ra ký ức.
Nguyên lai là do nó bị Đường Tăng mắng chửi nên tức giận, lúc này hoàn toàn bỏ lại Đường Tăng ở sau đầu.
"Con trai".
Tôn Ngộ Không nghe thấy giọng nói, xoay người lại lập tức nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc.
"Mẹ". — Tôn Ngộ Không bay đến trước mặt Ân Âm, nửa quỳ trên mặt đất, hốc mắt phiếm hồng.
Cuối cùng nó cũng gặp lại mẹ.
"Được rồi, đứng lên, mau đứng lên". — Ân Âm ôm lấy Tôn Ngộ Không, vỗ vỗ lưng nó.
"mẹ, sao tự nhiên mẹ lại tới đây?"
"Con của ta bị mắng, ta là mẹ chẳng lẽ lại làm như không thấy?"
Tôn Ngộ Không giật mình, lập tức hiểu được mẹ nó đang nói về Đường Tăng, nhớ lại lời Đường Tăng nói, nó cụp mắt xuống, có chút căng thẳng, một lúc sau mời chần chờ nói: — "Mẹ, con đã làm sai rồi sao?"
Ân Âm xoa đầu nó: — "Mẹ cũng không thể nói với con là đúng hay sai, nhưng nếu mẹ gặp phải chuyện này, có lẽ mẹ cũng sẽ làm giống như con".
Mắt Tôn Ngộ Không sáng lên.
Nhưng Ân Âm lại chuyển đề tài và nói: — "Tuy nhiên sau này con làm việc cũng không thể quá xúc động, nếu không thì sau này sẽ vấp phải những chuyện tương tự".
Ân Âm lải nhải một đống lớn, Tôn Ngộ Không thì chuyên tâm lắng nghe, hai mẹ con hoàn toàn bỏ quên Đường Tăng ở sau đầu.
Trải qua một phen giải thích của Ân Âm, tâm trạng của Tôn Ngộ Không mới ổn định lại, cũng muốn trở về tìm Đường Tăng, trong mắt Tôn Ngộ Không thì Đường Tăng cái gì cũng không biết, không có nó sẽ rất dễ gặp phải nguy hiểm.
Nếu Đường Tăng đã cứu nó ra khỏi Ngũ Hành Sơn, nó cũng trở thành đồ đệ của Đường Tăng, đồng ý hộ tống hắn đi Tây Thiên thỉnh kinh thì sẽ giữ lời hứa.
Nhưng Ân Âm kéo Tôn Ngộ Không lại.
HẾT CHƯƠNG 275.
🍌🍌🍌
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
Lời của editor: tự nhiên mình thấy Tôn Ngộ Không đẹp trai quá, nó làm mình liên tưởng tới anh người yêu tính cánh hơi quậy nhưng lại nghe lời mình em á. Chắc mình bị điên ời :)
#mâysky
#30112022