Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt

Chương 235 - 236

Editor: Mây (Sky)

04|10|2022

🍵🍵🍵

CHƯƠNG 235.

Trong khoảng thời gian này nàng ta quả thật thoải mái, cho nên mới dám ở Kim Mãn Lâu chống đối với Ân Âm và Tô Nguyên Gia.

Nàng ta vốn tưởng rằng Tô Chính sẽ bảo vệ mình nhưng không ngờ hắn lại ra tay đánh mình.

"Gia, Yên nhi mặc kệ, lần này ngài nhất định phải dỗ dành ta". — sỡ dĩ Túy Yên dám nói như vậy là bởi vì nàng ta biết nữ nhân có đôi khi phải biết làm nũng một chút, như vậy nam nhân mới có thể đặt mình ở trong lòng.

Chỉ lả lần này Túy Yên không thể như ý nguyện.

"Người đâu, đem Túy Yên xuống, thưởng cho các ngươi". — Tô Chính đạm mạc nói.

Tiếng than thở của Túy Yên đột nhiên dừng lại, nàng ta ngây người, không thể tin được những gì Tô Chính vừa nói.

"Gia, ngài, ý ngài là sao? Ngài đang nói đùa phải không?" — Nhìn hai gã sai vặt to lớn đi tới, Túy Yên rốt cuộc cũng hoảng hốt.

Tô Chính xoay người từng bước tới gần, gương mặt sắc sảo khôi ngô như thiên thần nhưng bởi vì sự lạnh nhạt và tàn khốc của hắn bây giờ khiến cho gương mặt này giống như quỷ Tu La.

Tô Chính nói: — "Ngươi cho rằng mình là cái gì? Một thứ đồ chơi đi ra từ thanh lâu lại dám so sánh với phu nhân của ta? Ngươi cho rằng mấy ngày nay bổn công gia sủng ái ngươi chính là thích ngươi?"

Hắn bóp cằm Túy Yên, giọng nói như băng trong mùa đông, lạnh thấu xương: — "Ngươi đúng là quá ngây thơ đi. Ai cho ngươi lá gan để cướp những gì con trai ta coi trọng. Tưởng rằng bổn công gia thay ngươi chuộc thân thì liền coơ chỗ dựa sao? Bất quá chỉ là một món đồ mà thôi, nhưng bây giờ ta chán rồi".

Nói xong hắn buông tay, lấy khăn ra nhẹ nhàng lau ngón tay.

Túy Yên mở to hai mắt, giống như bị đả kích thật lớn, nàng ta không muốn tin.

Nàng ta vốn tưởng mình đã gặp được người tốt, nhưng hôm nay người này lại nói cho nàng ta biết, nàng ta chỉ là một món đồ chơi mà thôi, lúc thích có thể nâng ở trong lòng bàn tay, lúc không thích chỉ cần một cước đá văng ra.

Không, không, không, nàng ta không tin, khoảng thời gian này quá ấm áp, nàng ta cảm thấy không phải như vậy, không phải.

Túy Yên kéo tay Tô Chính lại, rốt cuộc nàng ta cũng luống cuống, thương tâm nói: — "Gia, Yên nhi sai rồi, Yên nhi không nên nói những lời như vậy, ta cam đoan sau này cũng sẽ không, gia đừng đối xử với ta như vậy, cầu xin ngài". — Nàng ta quỳ xuống cầu xin Tô Chính.

"Muộn rồi". — Tô Chính bình thản nói ra hai chữ, kéo từng ngón tay của Túy Yên ra, không có chút lưu tình nào, ý bảo gã sai vặt kéo nàng ta xuống.

"Không, gia không thể đối xử với ta như vậy, ta yêu ngài mà, ta yêu ngài mà". — Túy Yên khóc lóc giãy dụa không muốn bị kéo xuống.

Nàng ta biết một khi bị mang đi bản thân nhất định sống không bằng chết, nàng ta rất sợ.

Mà trong khoảng thời gian này, nàng ta thật sự đã yêu Tô Chính.

Tô Chính là quốc công gia cao cao tại thượng, còn là trạng nguyên trẻ tuổi, tài hoa hơn người, dung mạo càng là khôi ngô tuấn tú, thử hỏi người như vậy có ai không thích.

Ngay cả những tự nhận mình thanh cao như Túy Yên cũng ngã vào vòng tay hắn.

Trong khoảng thời gian này đã vô số lần màng ta mơ tưởng về tương lai tươi đẹp với Tô Chính, nhưng bây giờ sự thật tàn nhẫn nói cho nàng ta biết, hết thảy đều chỉ là ảo tưởng của bản thân mà thôi, mà ảo tưởng này lại bị Tô Chính tự tay phá vỡ.

Túy Yên đau lòng muốn chết.

Nhưng mặc kệ nàng ta cầu xin thế nào Tô Chính cũng không động đậy.

Lúc bị kéo ra khỏi phòng, trong mắt Túy Yên bộc phát hận thù, nàng ta hét lên: — "Tô Chính, ngươi sẽ bị báo ứng, ngươi cho rằng quốc công phu nhân vĩnh viễn sẽ không phát hiện sao? Ngươi ngây thơ quá rồi, ta sẽ chờ ngày nàng phát hiện ra, chờ ngày nàng căm ghét ngươi".

HẾT CHƯƠNG 235.

- s1apihd.com: __S_K_Y__s -

- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -

CHƯƠNG 236.

Bởi vì những lời này mà đã làm cho Tô Chính hoàn toàn tức giận.

Hắn nắm chặt tay, lạnh lùng cứng rắn nói: — "Lập tức cho uống thuốc câm".

Thẳng đến khi không còn nghe thấy giọng nói của Túy Yên nữa trong phòng mới khôi phục yên tĩnh, nắm đấm của hắn mới dần buông lỏng.

Hắn đưa xoa lông mày, lộ ra vẻ mệt mỏi.

Hôm nay hắn vốn định cùng thê tử và con trai đến thư viện khảo hạch.

Nhưng Túy Yên lại sai người đến nói cho hắn biết nàng ta mang thai. Tô Chính kinh hãi, không nghĩ nhiều lập tức chạy tới biệt viện.

Sau đó mới phát hiện thì ra là đại phu nhầm lẫn.

Sau đó Túy Yên lại làm nũng yêu cầu hắn cùng nàng đi Kim Mãn Lâu mua trang sức, Tô Chính vốn không muốn đi nhưng nghĩ đến cách đây không Túy Yên vì cứu mình mà bị thương, nên cuối cùng hắn vẫn đi với nàng ta.

Sợ bị người phát hiện hắn đặt biệt đeo mặt nạ da người, nhưng không ngờ lại trùng hợp gặp được thê nhi như vậy, Túy Yên còn tranh cãi với bọn họ.

Đối với Tô Chính mà nói, Túy Yên chỉ là một nữ tử thanh lâu, chỉ là một thứ chơi gϊếŧ thời gian, phát tiết du͙© vọиɠ mau thôi, căn bản là hắn chẳng để trong lòng.

Thê nhi mới là điểm mấu chốt của hắn, Túy Yên dám chạm vào điểm mấu chốt này hắn sẽ không hạ thủ lưu tình.

Tô Chính không nghĩ nhiều nữa, hắn xoay người rời khỏi biệt viện và hồi phủ, hắn nghe nói Nguyên Gia không chỉ thông qua khảo hạch mà còn được Lâm Ngọc Cẩn nhận làm đồ đệ.

Tô Chính rất là cao hứng, không hổ là con trai của hắn và Ân Âm, đúng là một đứa bé thông minh.

-

Tô Chính hồi phủ biết được Ân Âm và Tô Nguyên Gia ở viện Vân Tùng lập tức chạy qua đó.

Hai mẹ con đang dùng bữa.

Tô Chính cũng vội vàng sai người mang cho hắn chén đũa.

Vẻ mặt Ân Âm và Tô Nguyên Gia bhư không để tâm.

Ân Âm không muốn để ý tới hắn, còn Tô Nguyên Gia thì hơi buồn vì lúc nải phụ thân rời đi.

Tô Chính ở một bên nói chuyện khảo hạch với con trai, một bên đánh giá hai người, xem xét vẻ mặt hai người có cái gì khác thường không.

Tuy lúc ở Kim Mãn Lâu hắn có đeo mặt nạ da người, quần áo khác nhau, cũng không dám lên tiếng nhưng bản thân vẫn có chút rối bời.

Bấy quá nhìn thê nhi giống như khômg có gì khác thường, hắn lập tức thở phào.

Chỉ là hơi thở còn chưa dứt đã nghe thấy Ân Âm ngồi bên cạnh nói: — "Vừa rồi ngài có việc gấp gì mà ngay thời điểm nhi tử tham gia khảo hạch không thể ở lại vây?"

Tô Chính quay đầu đối diện với đôi mắt trong suốt của Ân Âm, tựa hồ đã nhìn thấu hết tất cả, hắn không khỏi bối rối dời tầm mắt, trấn định lại bản thân: — "Đúng là có một ít công việc tương đối gấp gáp, không tiện cho nàng biết".

Hắn nhấn mạnh hai từ công việc.

Tô Chính nói xong lại lần nữa len lén nhìn Ân Âm, sợ cô đang thăm dò cái gì đó.

Ân Âm cũng không hỏi nữa, chỉ nhẹ "A" một tiếng rồi tiếp tục dùng bữa.

Bên này Tô Nguyên Gia buông đũa, rũ mắt nói với hai người: — "Phụ thân, mẫu thân, hài nhi ăn xong rồi, trong người có chút mệt mỏi có thể về nghỉ ngơi trước không ạ?"

Ân Âm gật đầu, giọng nói mềm mại: — "Trở về đi, nghỉ ngơi cho tốt".

Tô Nguyên Gia hành lễ với hai người, sau đó dùng tốc độ rất nhanh rời đi.

Nhóc con vào phòng đóng cửa lại, cả người nằm sấp trên giường, lộ ra nửa khuôn mặt lấm lem nước mắt.

Khi ra khỏi Kim Mãn Lâu Tô Nguyên Gia vẫn nghĩ đến giọng nói của nam nhân kia dường như rất giống phụ thân, cậu bé còn hỏi lại Ân Âm.

Ân Âm không có ý định nói ra nhưng thấy con trai có nghi vấn nên vẫn đem chuyện nam nhân kia là Tô Chính nói cho cậu bé biết.

Tô Nguyên Gia vừa nghe xong thì cả người đều xuất thần cho đến khi trở về cũng không có bao nhiêu tinh thần.

Lúc trước ở hoa viên cậu bé nhìn thấy Tô Chính và Thẩm Thục Miên, bây giờ ở Kim Mãn Lâu lại thấy phụ thân đi cùng một nữ tử khác.

HẾT CHƯƠNG 236.

🍵🍵🍵

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤