Y Võ Thánh Tay

Chương 40: Vương Lâm

Đường Nghiêu nói với Ninh Khinh Bình mấy câu rồi đi tới một góc nhận điện thoại.

“Chú Diệp.”

Bên kia đầu dây truyền đến giọng nam trung trầm thấp của Diệp Quang Cảnh: “Đường Nghiêu, hôm nay chú chuẩn bị công bố tin tức về thuốc Thông Thần và Tuyết Cơ Đài ở đại hội đấu giá Trung Y. Cháu có rảnh không? Chú cho người qua đón cháu.”

Đường Nghiêu cười nói: “Không cần đâu chú Diệp, cháu đã ở Yến Tử Hồ rồi.”

“Thế à. Vậy chú bảo Thanh Phương ra ngoài đón cháu nhé.” Diệp Quang Cảnh nói.

“Không cần đâu chú Diệp, cháu tới cùng với một người bạn. Chờ chú bận xong rồi cháu lại dẫn anh ta tới gặp chú.”

“Vậy được. Chỗ chú còn bận chút chuyện, lát nữa gặp cháu sau.”

Hai người hàn huyên vài câu rồi lúc này mới cúp điện thoại.

Lúc Đường Nghiêu xoay người chuẩn bị quay về tìm Ninh Khinh Bình thì một giọng nói tức giận kèm theo chút kinh ngạc vang lên: “Sao anh lại tới đây?”

Đường Nghiêu nhìn lại theo tiếng nói, chỉ thấy Lý Thi Toàn ăn mặc như một người phụ nữ cực ký giỏi giang trên thương trường đi về phía anh. Mà bên cạnh cô ta có rất nhiều người đi cùng, có già có trẻ. Mấy người thanh niên trẻ tuổi đều rất có khí phách, vừa nhìn là biết công tử con nhà giàu. Chỉ là lúc này lại nhìn Lý Thi Toàn với vẻ nịnh bợ.

“Nơi này là nơi anh có thể tới sao? Đi về cho tôi!” Lý Thi Toàn vẫn dùng cái giọng điệu ra lệnh như cũ, giống như cô ta là nữ hoàng ở tít trên cao, mà Đường Nghiêu chỉ giống như một tên nô bộc vậy.

Lời nói vừa mới dứt, mấy người bên cạnh Lý Thi Toàn nghe thấy thế thì rất hứng thú nhìn Đường Nghiêu trước mặt. Nhất là mấy vị cậu ấm nhà giàu kia. Vốn mấy người đó còn đang lo lắng Đường Nghiêu có chút quan hệ gì đó với Lý Thi Toàn nhưng mà lúc này nghe được giọng điệu nói chuyện của Lý Thi Toàn, tức khắc thở phào nhẹ nhõm.

“Chân mọc trên người tôi, tôi thích đi đâu thì đi đó! Người nhà họ Lý lúc nào quan tâm tới cả chuyện này vậy?” Đường Nghiêu có hơi bực mình, bà cô này có vẻ bá đạo quá đấy.

“Hừ!” Vẻ mặt Lý Thi Toàn nghiêm nghị, lạnh lùng nói: “Mệt cho ba tôi còn bảo tôi giới thiệu công việc cho anh. Anh xem anh đã làm ra chuyện gì đi. Chẳng những không hề có tí trách nhiệm nào lại còn gây chuyện khắp nơi. Anh đừng tưởng cứu được ông nội tôi thì nhà họ Lý tôi phải lau đít cho anh mãi!”

“Ha ha! Việc Đường Nghiêu tôi làm còn không cần nhà họ Lý các người tới chùi đít thay tôi, cô không khỏi đáng giá cao mình quá đấy!” Đường Nghiêu khẽ cười nói.

“Thằng nhãi ranh, anh nói chuyện với cô chủ Lý thế đấy hả. Còn không nhanh chóng xin lỗi cô chủ Lý đi.” Vài vị công tử nhà giàu nghe thấy thế, lập tức lộ ra vẻ mặt giận dữ. Cô chủ Lý Thi Toàn là nhân vật như thế nào chứ, cô ấy bằng nói nói chuyện với anh thì đó là vinh hạnh của anh, anh ngoan ngoãn nghe theo là được, thế mà lại dám chống đối.

“Ồn ào!” Đường Nghiêu lạnh lùng nhìn mấy vị công tử nhà giàu một cái. Cái ánh mắt lạnh băng vô tình ấy khiến cho bọn họ khϊếp sợ tới mức cả cơ thể cũng phải co rút lại.

Lý Thi Toàn lại bị những lời này chọc cho tức đến mức nói không ra lời.

“Người anh em Đường, cậu đang làm gì đấy? A, cô chủ Lý.” Vào lúc không khí giữa mấy người này có chút xấu hổ thì giọng nói của Ninh Khinh Bình đột nhiên vang lên.

“Ha ha!” Đương nhiên là Lý Thi Toàn liếc mắt một cái là có thể nhận ra vị được xưng tụng là công tử béo nhất Ly Thành này. Sau đó lại dùng ánh mắt ngang ngược kiêu ngạo nhìn Đường Nghiêu, nói: “Tôi nói mà, bảo làm sao cái tên Ngụy Thiên Sinh kia lại sợ anh như cọp, thì ra là anh còn quen biết với người nhà họ Ninh.”

Cô ta tự cho là cuối cùng cũng hiểu cặn kẽ về Đường Nghiêu rồi, dùng giọng nói chính trực nghiêm khắc còn kèm ý vô cùng đáng tin nữa.

Ninh Khinh Bình nghe mà không hiểu ra làm sao nhưng lại không dám mở miệng nói gì. Tuy nhà họ Ninh của anh ta có của cải kha khá nhưng gia cảnh của những cậu ấm cô chiêu đứng bên cạnh Lý Thi Toàn này cũng không kém nhà họ Ninh đâu.

“Chẳng qua tôi cũng khuyên anh một câu, của người ta vĩnh viễn là của người ta. Đường Nghiêu anh đừng có ỷ vào uy phong nhất thời của người ta, người như anh tôi đây thấy nhiều lắm rồi. Có điều cuối cùng không có ai có kết cục tốt cả.” Lý Thi Toàn châm chọc nói.

“Ha ha! Chuyện này thì không cần phiền cô chủ Lý phải nhọc lòng.” Đường Nghiêu rất lười phải giải thích cho cái cô gái cứ cho mình là người cao quý này.

“Lời cần nói tôi đã nói hết rồi.” Lý Thi Toàn nói xong thì lập tức đi trong vào sơn trang Yến Tử Hồ, đến cả một ánh mắt cũng lười cho Đường Nghiêu. Còn mấy vị công tử nhà giàu đi sau cô ta kia thì lại càng cười lạnh chế nhạo Đường Nghiêu hơn.

“Người anh em Đường, cuối cùng chuyện này là sao thế? Cậu với cô chủ Lý?” Đợi đến khi đám người của Lý Thi Toàn đi vào hết rồi, Ninh Khinh Bình mới lên tiếng, cẩn thận hỏi.

Đường Nghiêu nhìn theo bóng xinh đẹp của Lý Thi Toàn, khẽ lắc lắc đầu, nói: “Không có gì. Chúng ta đi thôi.”

Ninh Khinh Bình còn muốn hỏi nữa nhưng lại ngoan ngoãn nhắm miệng lại. Anh ta với Đường Nghiêu cũng không phải rất thân. Nếu vì chuyện này mà nhà họ Lý giận chó đánh mèo lên nhà họ Ninh vậy thì lại mất nhiều hơn được rồi. Có điều anh ta cũng xem như có nghĩa khí, không bởi vì Lý Thi Toàn mà sinh ra khoảng cách với Đường Nghiêu.

Sau khi Ninh Khinh Bình đưa thư mời ra, hai người đi vào trong sơn trang Yến Tử Hồ. Bên trong được xây dựng rất lộng lẫy nguy nga, thiên về phong cách cổ đại, giống như phủ của những vị vua thời xa xưa vậy. Ở Ly Thành nhà họ Ninh cũng xem như có tiếng, có được một chỗ đơn độc ở tầng hai, mà ở tầng một là dành cho những nhà giàu mới nổi chưa có căn cơ sâu. Chỉ cần là người muốn bước chân vào sơn trang Yến Tử Hồ, giá trị con người đều phải tiền tỷ trở lên. Đương nhiên người như Đường Nghiêu được người dẫn vào thì lại khác.

Đường Nghiêu với Ninh Khinh Bình vừa mới ngồi xuống thì đã có không ít ánh mắt nhìn bọn họ đánh giá. Trong đó có không ít người nhận ra Ninh Khinh Bình, khẽ gật đầu chào hỏi. Về phần Đường Nghiêu ngồi bên cạnh Ninh Khinh Bình, bọn họ chỉ liếc mắt nhìn qua một cái rồi thôi.

Tuy là Đường Nghiêu ngồi ở giữa tầng hai nhưng những lời bàn luận ở dưới tầng một vẫn có thể nghe được rõ ràng, rành mạch.

“Anh biết không? Lần này cậu chủ Lâm mời đại sư Hứa Độ tới làm thầy kiểm định thuốc đấy. Nhìn kiểu này nhà họ Lâm đúng là sắp quật khởi rồi. Leo lên được thuyền lớn của đại sư Hứa Độ, không muốn tiến nhanh cũng khó lắm.”

“Thế đã là gì chứ. Cô chủ lớn nhà họ Lý cũng không phải dạng ăn chay đâu, anh coi vị ngồi bên cạnh cô ấy kìa. Đó là Vương Lâm của nhà họ Vương, là thế gia Đông y của tỉnh Trung Châu chúng tôi đấy. Nghe nói y thuật của anh ta xuất thần nhập hóa, ngay cả thần y Vương Trọng Khang cũng từng nói qua, qua mười năm nữa, y thuật của Vương Lâm có thể vượt qua ông ấy đấy. Người như này ấy, đừng nói là tỉnh Trung Mân chúng tôi, ngay cả xét trên toàn bộ nước Hoa Hạ thì cũng là người trẻ tuổi đứng đầu.”

“Lần này nếu không phải là vì người đẹp Lý Thi Toàn này, chỉ sợ người như Vương Lâm hoàn toàn khinh thường tới đại hội đấu giá như thế này. Anh không biết Vương Lâm kia bá đạo đến mức nào đâu. Vừa mới tới đã đuổi sạch mấy công tử nhà giàu ở Ly Thành chuyên vây quanh cô chủ Lý đi. Những vị đó ngày thường mắt hếch lên trời lần này cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay thôi. Chỉ là đáng tiếc, người đẹp của Ly Thành chúng ta bị người nhà họ Vương đón đi rồi.”

“He he. Anh quên cậu cả Tề à?”

“Đúng nhỉ. Lần này cậu cả Tề sao còn chưa thấy tới?”

“Nghe nói em gái Tề Ngữ Yên của cậu cả Tề bị bệnh, cậu ấy dẫn em gái tới Yên Kinh tìm người khám bệnh cho cô ấy đấy. Nếu không thì, với tính cách cậu cả Tề sao có thể để cho cậu chủ nhà họ Vương giương oai ở đây chứ.”

Nghe những lời bàn luận đầy cảm khái đó, ánh mắt Đường Nghiêu cũng nhìn về chỗ ngồi của Lý Thi Toàn ở phía Đông Nam tầng hai. Chỉ thấy Lý Thi Toàn đang là trò chuyện với một người đàn ông đẹp trai bên cạnh. Thanh niên ước chừng 27 đến 28 tuổi, trong ánh mắt mang theo sự kiêu ngạo. Ngày thường Lý Thi Toàn vô cùng cao ngạo nhưng trước mặt thanh niên này lại liên tục nở nụ cười. Hiển nhiên thanh niên đó là Vương Lâm trong miệng người kia vừa mới nói.