“Không thể nào!”
Cố Nhược Hy không cần suy nghĩ mà từ chối thẳng, không chút sợ hãi đối mặt với biểu tình tàn bạo của Kỳ Thiếu Cẩn. Trong đôi mắt cô đã nhuốm một tầng sương lạnh.
Kỳ Thiếu Cản im lặng một lúc rồi cười: “Cô gấp gáp chạy qua đây còn không phải vì đoạn phim ngắn đó đã uy hϊếp được cô sao?”
“Uy hϊếp được tôi thì sao? Tôi không phủ nhận! Nhưng nó không có nghĩa rằng tôi sẽ đồng ý với điều kiện đê tiện của anh!” Cố Nhược Hy dùng lời lẽ lạnh lùng hét vào mặt Kỳ Thiếu Cẩn, sự kiên định trong âm thanh không bị hủy hoại một chút nào.
Kỳ Thiếu Cẩn bắt lấy cằm dưới của Cố Nhược Hy, ngón tay anh ta càng ngày càng dùng lực, có thể nghe được tiếng “rắc rắc” phát ra từ khớp ngón tay.
Một trận đau đớn truyền đến nhưng Cố Nhược Hy vẫn quật cường trừng mắt nhìn anh ta.
“Tôi rất chán ghét ánh mắt bây giờ của cô, nó khiến tôi cảm thấy cô và Lục Nghệ Thần đều đáng hận như nhau!” Kỳ Thiếu Cẩn gầm lên một tiếng rồi nắm mái tóc dài của Cố Nhược Hy, anh ta dường như kéo lê cô về phòng ngủ rồi ném cô lên chiếc giường lớn.
“Tôi nói cho cô biết, trong căn phòng này đã lắp sẵn máy quay nên cô hãy bày sẵn tư thế đi! Đừng dùng bộ dáng xấu xí đó trước ống kính nữa!” Anh ta tàn nhẫn nói, bàn tay lớn bao trùm cơ thể nhỏ nhắn của Cố Nhược Hy rồi dùng lực xé rách quần áo, làm lộ ra làn da trắng ngần của cô.
Cố Nhược Hy gào thét: “Anh là đồ biếи ŧɦái! Biếи ŧɦái! Biếи ŧɦái!”
Kỳ Thiếu Cẩn càng thêm điên cuồng mà tháo đai nịt, không chút lưu tình mà quật lên người Cố Nhược Hy.
Cảm giác đau rát truyền lên đại não khiến cho Cố Nhược Hy hét thành tiếng, thế nhưng cô không tránh né mà còn ngẩn khuôn mặt nhỏ tinh xảo lên trừng mắt nhìn anh ta- một ánh mắt phẫn hận không thể tha thứ: “Anh tưởng làm vậy thì tôi sẽ sợ anh sao?”
Kỳ Thiếu Cẩn thấy cô không hề sợ hãi, anh ta càng tức điên lên mà đánh hăng hơn. Dây nịt trên tay anh ta không ngừng quật lên cơ thể cô, anh ta muốn nghe cô xin tha; thế nhưng cô lại cắn chặt môi, cho dù đau đến mồ hôi đầy trán vẫn không phát ra âm thanh nào.
“Tiện nhân!” Kỳ Thiếu Cẩn gào lên một tiếng rồi đánh mạnh hơn nữa, đánh đến mức Cố Nhược Hy ngã nhào lên giường. Cô đau đến toàn thân run rẩy, ngón tay chậm rãi siết chặt ga giường mới có thể nghiến răng ngăn cản toàn bộ âm thanh trong miệng.
Kỳ Thiếu Cẩn vẫn chưa chịu dừng tay, anh ta đột nhiên cúi người xuống giữ lấy ót cô, thô bạo ấn chặt cô trên giường khiến cô không thể động đậy. Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cố Nhược Hy, nếu như cô có thể đến đây bị tôi đánh một trận thỏa thích thì tôi cũng có thể không phát tán đoạn phim ra ngoài.” Giọng nói lạnh lẽo của anh ta như một lời nguyền cay độc, làm cho toàn thân của Cố Nhược Hy phát run.
“Sợ rồi à?”
Cố Nhược Hy càng bấu chặt ga giường dưới thân, cắn chặt răng không phát ra tiếng. Bởi vì đau đớn mà mồ hôi đã thấm ướt áo trên của cô, vải áo dính chặt lên cơ thể. Cô trầm mặc một lúc lâu rồi đột nhiên bật cười, tiếng cười làm cho Kỳ Thiếu Cẩn giật mình.
“Cô cười cái gì?’ Anh ta nạt nộ.
“Tôi cười anh ấu trĩ.” Cô cố gắng ngẩng đầu, nghiêng mặt nhìn Kỳ Thiếu Cẩn ở phía sau: “Tôi cười anh làm biết bao nhiêu chuyện tệ hại nhưng lại chưa từng vui vẻ! Tôi cười thủ đoạn đối phó Lục Nghệ Thần của anh vẫn luôn rác rưởi như thế! Tôi cười thân phận giàu có danh giá của anh nhưng thật chất anh còn không bằng một tên vô lại!”
Cố Nhược Hy có thể cảm nhận được bàn tay đang giữ đầu cô càng dùng lực hơn, nắm đến não cô cũng đau. Nhưng cô chỉ thấp giọng cười, một chút cũng không khuất phục dưới bạo lực của anh ta.
“Kỳ Thiếu Cẩn, thật sự tôi không biết anh làm tất cả những chuyện vì mục đích gì! Anh giống như một cơ thể mâu thuẫn vậy, mỗi ngày anh đều sống trong thế giới bức xúc phẫn nộ của anh, không có ánh sáng, toàn thân đều hôi thối như một khối thi thể thối rữa dưới địa ngục!”