Thần, em yêu anh…
Âm thanh phát ra giữa hai cánh môi của Cố Nhược Hy làm tấm lưng của Lục Nghệ Thần cứng lại, như thể cô vừa chạm vào cấm địa trong đáy lòng của anh. Khuôn mặt của anh lập tức trở nên âm u, ánh mắt đó mang theo một sự lạnh lẽo không thể chấp nhận. Anh lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ trong lòng.
“Em nói gì cơ?” Giọng nói của anh lạnh lẽo đến mức Cố Nhược Hy phải run rẩy, cặp mắt mê ly sau tìиɧ ɖu͙© bỗng trở nên tỉnh táo hẳn.
“Em nói…” Cô vừa chạm mặt với sự tức giận trên gương mặt anh thì mọi lời nói đều mắc kẹt trong cổ họng. Cô không hiểu vì sao anh lại đột nhiên nổi giận, chẳng lẽ vì cô lỡ miệng gọi anh một tiếng “Thần” ư?
Cố Nhược Hy khϊếp sợ, trong lúc ý loạn tình mê cô đã gọi anh bằng cái tên đó và anh lại chán ghét đến vậy. Nhất là sự lạnh lẽo trong ánh mắt của anh, làm cho trái tim cô càng thêm đau và chua chát. Cô mở miệng, mất một lúc mới lấy lại được âm thanh của mình. Cô lúng túng thoát khỏi vòng tay anh rồi vội vã chạy vào phòng tắm, đem cửa phòng tắm khóa đóng chặt.
“Xin lỗi, tôi nói sai lời rồi.”
Cố Nhược Hy mở vòi sen đến mức lớn nhất để dòng nước lạnh băng vô tình đánh lên người cô, chỉ có như vậy thì trái tim cô mới bình tĩnh hơn một chút, như vậy mới có thể khiến dòng nhiệt lưu nguội lạnh hoàn toàn.
Cô bị ngốc rồi ư? Vì sao cô lại không biết suy nghĩ mà tùy tiện nói ra câu nói kia.
Cô ở góc tường co quắp người lại, nắm chặt hai đầu gối. Cố Nhược Hy đứng dưới dòng nước được một lúc lâu mới nỗ lực ngẩng mặt lên, mặc cho nước lạnh đánh lên mặt để đầu óc của cô tỉnh táo trở lại.
Anh không chấp nhận cũng chẳng sao, cô vẫn sẽ đối xử tốt với anh. Cố Nhược Hy cố gắng nở nụ cười tốt đẹp nhất, tiếp tục đối mặt với anh của sau này.
Đợi đến khi cô tắm rửa xong, cô đứng ở cửa phòng tắm với chiếc khăn tắm quấn quanh đã không thấy Lục Nghệ Thần đâu. Cô chợt ngửi thấy một mùi thuốc lá nồng nặc trong phòng, bèn nhìn về phía cửa sổ sát đất. Quả nhiên anh đang mặc đồ ngủ đứng ở đó, yên tĩnh hút thuốc.
Cô vội vã đi về phía trước rồi đoạt lấy điếu thuốc đang cháy của anh: “Tôi nói qua rồi, anh phải cai thuốc.”
Không ngờ lần này anh thực sự nổi giận: “Em quản quá nhiều rồi đấy!”
Tiếng gầm giận dữ của anh làm cô giật mình. Cô nhìn anh bằng cặp mắt mơ hồ không rõ vì sao anh lại nổi giận. Đây là lần đầu tiên Cố Nhược Hy thấy bộ dạng nóng giận đến vậy, anh giận đến mức trong mắt đã hằn lên tơ máu làm người ta sợ hãi.
Cố Nhược Hy vội lùi lại một bước, khóe môi run rẩy của cô không biết phải nói gì. Cô cứ nhát gan nhìn anh cho đến khi anh quay người xông vào phòng tắm, còn cô thì vẫn đứng tại chỗ hoảng hốt đến ngây người.
Chẳng lẽ bộ dạng lúc nãy chính là bộ mặt đáng sợ của anh mà mọi người thường nói sao? Ánh mắt sắc như dao kia giống như muốn ăn thịt người ta, đến mức tường đồng vách sắt cũng sẽ hóa thành một tờ giấy mỏng trước mặt anh.
Loại đáng sợ này hệt như một bụi gai mắc vào trong lòng, rất lâu cũng không thể thoát khỏi.
Đợi Lục Nghệ Thần tắm xong thì Cố Nhược Hy vẫn đứng tại chỗ, khiến anh cảm thấy càng thêm chướng mắt. Thế nhưng trông thấy bộ dạng ngây ngẩn của cô mang theo vài phần cô độc và tổn thương lại khiến anh không nhẫn tâm nói ra lời đả kích. Lục Nghệ Thần buồn phiền lật xem những phần hợp đồng cần ký vào ngày mai, nhưng một chữ cũng không đi vào trong mắt.
“Sau này, em không cần lo chuyện của tôi nữa! Em chỉ cần quản cho tốt trái tim của em!” Anh vứt tài liệu trên tay xuống, tâm phiền ý loạn mà tựa lưng lên ghế. Sắc mặt của anh âm u như mây đen phủ đầy trời, không còn một tia ánh sáng.
Cố Nhược Hy có thể cảm nhận được một tin đau nhói, tấm lưng của cô cứng nhắc trước mắt anh. Thế nhưng anh không nhìn thấy được viền mắt đã ửng đỏ mang theo hơi nước của cô, cô còn dùng tông giọng bình thản nhất để nói với anh:
“Tôi biết rồi, tôi sẽ quản tốt! Anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa. Khi nãy… khi nãy tôi chỉ là… ha ha, anh không cần xem đó là thật, tôi chỉ đùa với anh thôi.”
Lục Nghệ Thần bỗng có chút không giải thích được bản thân, vì sao lúc nghe thấy cô bảo rằng đó chỉ là lời nói đùa thì trong lòng anh lại có cảm giác khó chịu? Tuy rằng sự khó chịu đó rất mờ nhạt nhưng anh có thể cảm nhận được một cỗ cảm giác dị thường.
Cố Nhược Hy nhanh chóng mặc quần áo vào: “Tôi sang phòng kế bên ngủ đây. Giờ không còn sớm nữa, anh nghỉ ngơi đi.”
Đúng lúc này, điện thoại của Lục Nghệ Thần reo lên, anh vốn không muốn bắt máy nhưng suy nghĩ một lúc thì cuối cùng cũng nhấc điện thoại lên. Anh vừa mở loa ngoài thì đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nói mang chút say xỉn của Tô Nhã, bởi vì trong căn phòng lớn vô cùng yên tĩnh nên âm thanh của cô ta rất rõ ràng.