Thiên Giá Sủng Nhi: Vợ Mới Của Tổng Tài

Chương 113

Ân Khải ngã xuống giường, mơ mơ màng màng hô hào, "Đây là lần đầu tiên tôi ... tôi gặp một người phụ nữ có thể uống rượu ... uống nhiều như vậy ... Tôi muốn uống rượu với cô, tôi sẽ không thua đâu... "

Kiều Khinh Tuyết nhanh chóng trả lời rồi vẫy tay với Cố Nhược Hy, “Cậu cũng nằm xuống đây, cùng mình uống….”. “Cô thua rồi…”

Đột nhiên Ân Khải từ trên giường nhảy lên, lảo đảo đi về phía tủ rượu, vội vàng cầm hai chai rượu ngoại nhập hướng về chỗ của Kiều Khinh Tuyết, “Tôi Ân Khải, không bao giờ thừa nhận thất bại! Chúng ta uống tiếp đi..."

"Sợ anh chắc! Uống, uống thì uống!" Kiều Khinh Tuyết giật chai rượu trong tay Ân Khải, nhưng giật kiểu gì cũng không được. Ân Khải muốn đưa cho cô nhưng đưa kiểu gì cũng không được, hai người cứ như đang đánh Thái Cực Quyền vậy, tôi đến anh tới.

Cố Nhược Hy dở khóc dở cười, nắm lấy bình rượu trong tay Ân Khải, "Không uống rượu các ngươi! Mới sáng sớm, mau đi ngủ đi!"

“Em… đưa nó cho tôi nào.” Ân Khải lung lay muốn giành lại, Cố Nhược Hy chiếm lại, Ân Khải không bỏ cuộc. Cô mở nắp chai rượu và rót hai chai rượu ngoại trực tiếp vào nhà vệ sinh.

“Uống… đến uống… uống!” Kiều Khinh Tuyết vẫn đang hét ở đó.

Ân Khải tranh thủ thời gian cũng đi theo phụ họa, , "Uống rượu uống đi, đàn bà chỉ là cho vui!"

“Uống nướ© ŧıểυ của hai người thì có!” Cố Nhược Hy thở hổn hển tức giận, lập tức kéo hai người lên giường một cái, dù sao giường của Ân Khải cũng đủ lớn, có hai cái mền, cô thấy sẽ không có chuyện gì.

Nhà của Ân Khải rất lớn nhưng thậm chí không có một người hầu, nó yên tĩnh như một ngôi nhà trống. Nếu không phải vì lo lắng ban đêm xảy ra chuyện gì, Cố Nhược Hy sẽ không ở lại.

Dù sao cũng là bạn thân của Lục Nghệ Thần.

Bỗng nhiên đang ở trước mắt hiện lên cảnh Lục Nghệ Thần ôm Tô Nhã, Tô Nhã ôm eo anh…

Tim lại bắt đầu ê ẩm đau, lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua thời gian, đã hai giờ sáng, cũng không biết Lục Nghệ Thần trở về hay không.

Cầm điện thoại chờ không biết từ lúc nào đã thϊếp đi trên giường, cũng không đợi được cuộc gọi của Lục Nghệ Thần.

Buổi sáng, điện thoại rung lên trong lòng bàn tay, Cố Nhược Hy bừng tỉnh.

Thấy là Lục Nghệ thần điện thoại tới, hai người trên giường còn đang ngủ say, liền vội vàng ra ngoài nghe điện thoại.

“Tại sao đêm qua em không về!” Giọng nói của Lu Yichen đờ đẫn, mang theo vẻ bất bình mạnh mẽ.

“Cái kia......” Đang muốn giải thích, chỉ nghe thấy tiếng hét phẫn nộ của anh.

"Buổi tối em không về nhà!"

Cố Nhược Hy giống như một tên trộm, nhanh chóng giải thích, "Ờ…”

“Ai cho phép em buổi tối không về nhà!” Anh không cho cô cơ hội giải thích, anh tức giận đến thất thường.

“Buổi tối anh cũng sẽ không ở nhà!” Bằng không, anh ấy làm sao có thể phát hiện cô buổi sáng không về.

"Đây là công việc của tôi!"

Lục Nghệ Thần trực tiếp cúp điện thoại, không cho Cố Nhược Hy cơ hội nói lời nào. Cố Nhược Hy cầm điện thoại hồi lâu, vẫn không hiểu sáng ra anh đang buồn vì chuyện gì.

Lúc này, tôi nghe thấy Kiều Khinh Tuyết xé cổ họng hét lên từ phòng ngủ.

“Á….”

Cố Nhược Hy nhanh chóng tiến lên mở cửa, phát hiện mình đã vô tình khóa trái cửa, mạnh mẽ gõ cửa nhưng không có ai ra mở.

“Kêu la cái gì!” Ân Khải bị quấy rầy đến giấc ngủ ngon, mở đôi mắt xanh tuyệt đẹp rất khó chịu.

“Anh! Anh đã làm gì tôi!” Kiều Khinh Tuyết nhào tới liền bắt đầu đánh Ân Khải, móng tay sắc nhọn của cô bắt lấy làn da trắng của Ân Khải làm một số vết máu xuất hiện.

“Người phụ nữ này!” Ân Khải đau đến nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt tuấn tú căng đến từng đợt run rẩy.

Kiều Khinh Tuyết vẫn như cũ âm thanh kêu to, tựa như phát điên đánh Ân Khải, Ân Khải rốt cục thấy được cái gì gọi là ăn vạ, theo phong cách của một quý ông là không bao giờ đánh phụ nữ, anh nhảy ra khỏi giường trong một chiếc chăn bông.

"Lên giường thì lên giường! Gọi là gì! Phụ nữ cũng chỉ là để ngủ! Đưa cho cô một khoản tiền, mau biến mất khỏi mắt thiếu gia tôi!” Ân Khải kìm nén cơn đau đầu do say, tức giận gầm nhẹ một tiếng.

Kiều Khinh Tuyết giống như bị chọc điên, kéo ga trải giường xung quanh mình, nhảy lên khỏi giường, "Anh tưởng chút tiền bẩn của anh là vạn năng à! Sự trong sạch của tôi đều bị anh hủy hoại rồi! Sự trong sạch anh có thể dùng tiền mua về à?”

Ân khải châm chọc cười lên, “Trong với chả sạch! Nhìn ga trải giường trên người cô đi, còn sạch hơn cô nhiều!"

Kiều Khinh Tuyết bị anh ta kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai mắt tức thời liền đỏ lên, hung hăng nhìn anh chằm chằm, muốn nhìn chằm chằm vào hai lỗ máu trên người anh.

Cuối cùng thì Cố Nhược Hy cũng tìm thấy chìa khóa trong tủ cạnh cửa, mở cửa ra và thấy Kiều Khinh Tuyết đang lao ra khóc và quấn trong khăn trải giường, chạy xuống tầng dưới.

“Kiều Kiều!”Cố Nhược Hy vội đuổi kịp, theo sau còn có tiếng hét lên của Ân Khải.

"Có rất nhiều nữ nhân giả vờ thuần khiết trước mặt thiếu gia tôi đây, nhưng tôi chưa thấy ai giả vờ lố như cô.”